Chương 10: Luật hình sự Điều 294

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chủ nhật đầu tiên hàng tháng là một ngày quan trọng của các tù nhân, chỉ có hôm đó người nhà mới có thể đến thăm tù, hơn nữa thăm tù còn phải sắp xếp lên lịch trước, không phải muốn đến là đến. 

3709, La Cường ngồi đó, nhìn từ phía xa. La lão đại La Dũng, anh cả trong gia đình, vẫn mặc bộ com

-lê cũ bạc màu, mang trên vai một chiếc chăn bông to và dày, trên tay xách một chiếc túi dệt lớn, còn kéo từ ngoài vào một cái sọt, trán lấm tấm mồ hôi.

Hai anh em nhìn nhau qua tấm kính, sững sờ hồi lâu, không nói gì, cũng không biết phải nói gì.

Đã nhiều năm không còn chung sống dưới một mái nhà, đường ai nấy đi từ rất lâu. Đến khi gặp lại, thì một người bên trong, một bên ngoài, vĩnh viễn vẫn như hai người xa xạ.

La lão đại mấy ngày nay cũng rất vất vả, gia đình ly tán, hai người em tù tội, chỉ còn lại một mình anh gồng gánh, phía trên thì hầu hạ người bố già bệnh tật, phía dưới thì nuôi tù hai đứa em. Hai anh em nhà họ La bị bắt giữ, khối tài sản khổng lồ tích lũy nhiều năm kinh doanh bị kết án thu lợi bất chính, tịch thu sung công, còn vì thưa kiện bỏ tù, cũng tiêu tốn rất nhiều tiền, nợ nần chồng chất.

La Dũng tay xách nách mang, nói: "Lão nhị, anh mang đồ cho chú dùng."

La Cường: "Không cần."

"Trời vào thu rồi, sẽ lạnh đó, đắp thêm chăn bông dày. Táo là của nhà mình trồng, không tốn tiền. Chú có thể đặt dưới giường ăn dần. Một giỏ có thể ăn cả mùa đông."

La Cường nói: "… Sau này đừng mang những thứ này, em không cần đâu."

Im lặng một lúc, La Cường không nhịn được hỏi tiếp: "Tiểu Tam Nhi ở đâu?"

La Dũng: "Ở Diên Khánh, anh mới vừa đi thăm… cũng khá tốt."

"Tốt sao?"

"Rất lạc quan, rất cầu tiến, nói rất nhiều với anh, nói đội trưởng quản giáo rất tốt với nó, còn hỏi thăm tình tình chú thế nào …"

"Có ai bắt nạt nó không? Có ai đánh nó không? Ai từng động vào nó họ tên là gì, nói cho em biết, rồi viết vào giấy nhớ kỹ."

"… Tiểu Tam Nhi nói nó không sao, nó có thể tự lo cho mình, nên chú yên tâm."

La Cường im lặng một lúc rồi nói: "Đưa đồ cho Tam Nhi đi. Em không ăn táo, đem cho nó ăn. Tam Nhi thích ăn trái cây."

Năm đó bố La cầm gậy đánh mạnh vào một bên mặt của La Cường, máu chảy xối xả, khóe mắt cũng nứt ra.

Bố La run lên vì tức giận, chỉ thẳng vào La Cường, quát: "Thằng con trời đánh, đồ tạo nghiệt, sao nhà tao lại có thằng con như mày! Mày đang làm gì thế này?! Tương lai của mày chỉ có bị xử bắn thôi!"

"Mày đã không đi đường ngay thẳng, lại còn kéo theo em của mày! Đó là con tao! Đó là em trai của mày! … Mày trả lại con trai cho tao!!!

La Chiến học đến cấp ba thì bỏ học, đi theo La Cường lăn lộn trên đường, từ phòng hát karaoke, phòng chơi bida, quán cà phê Internet, sau này mở khu giải trí, câu lạc bộ cao cấp, sòng bạc ngầm, kinh doanh ngày càng tốt.

Hơn mười năm, hai anh em gần như chưa từng tách ra, mỗi người một mã tấu trên lưng, hai anh em cùng nhau chiến đấu, vai kề vai, mồ hôi trộn lẫn, máu hòa cùng nhau, …

Cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau tiêu xài, rượu thịt và hoan lạc, tràn đầy khí phách cuộc sống.

Lần này hai anh em cùng thụ án, nhưng lại không bị giam chung một chỗ, sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên xa cách, phải rất nhiều năm mới có thể gặp lại nhau.

La Cường không quan tâm. Hắn không quan tâm số phòng giam của mình là số mấy, có ai cho hắn ăn màn thầu hay không, bạn tù có thích hắn hay không, có ai muốn tính kế, "cọ rửa" hắn hay không, thậm chí hắn còn không quan tâm người ta gọi hắn là La Cường hay Chu Kiến Minh. Hắn là ai cơ chứ? Hắn sợ những chuyện cỏn con này sao?

Gọi tao bằng tên gì cũng được, tao vẫn sẽ xử đẹp chúng mày.

Nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Tam Nhi vào tù, bản án kéo dài 8 năm, nó đã quen với cuộc sống bừa bãi tự do, quen được anh trai cưng chiều bảo bọc, liệu nó có thể sống được một mình không? Nó có chịu khổ cực được không?

Liệu có ai cho em trai hắn một cái màn thầu khi nó đói không?

Nếu mấy tên trong tù ức hiếp nó "cọ rửa", bắt nó đi "phi cơ", ôm bồn cầu, nó có chịu được không? Có ai giúp đỡ nó không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!