Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thiệu Quân nằm ngửa trên chiếc giường trong phòng ngủ lớn, nheo mắt nhìn ngọn đèn pha lê treo trên trần nhà.
Chiếc đèn nhập khẩu phát ra ánh sáng chói lọi, làm anh chỉ muốn nhảy lên khỏi giường ngoạm lấy nó, nhai nát rồi nuốt xuống.
Thiệu Quân bị hai chiếc còng tay khóa lại, một cái khóa tay phải anh lên chấn song đầu giường, để lại tay trái cho anh có thể với lên tủ đầu giường lấy ly nước cho khỏi bị chết khát, cái còng còn lại khóa chân trái anh xuống đuôi giường, chân phải thì được "tự do" để anh duỗi eo, duỗi chân gì đó.
Đây là chiêu mà Thiệu Quốc Cương nghĩ ra để trói con trai ông ta lại. Không nghe lời bố mày à? Tao cột mày lại cho mày biết mặt.
"***…chú ông!"
Thiệu Quân cố gắng vừa vùng vẫy tay phải, đạp chân trái vừa chửi rủa.
Dù sao bố anh cũng không có ông chú nào nên có thể mắng mỏ thỏa thích mà không bị gánh nặng tâm lý.
Thiệu Quân là nhân vật nổi tiếng nhất trong giới cậu ấm phong lưu của Bắc Kinh.
Thiệu Quân nổi tiếng, nhưng không phải vì anh là cậu ấm trong gia đình giàu có làm ăn phát đạt nhất "thái tử đảng", hay cặp kè lăng nhăng với các ngôi sao nghệ sĩ nữ nhiều hơn những người khác. Thiệu Quân không kinh doanh, cũng không bao dưỡng mấy minh tinh, anh nổi tiếng hoàn toàn là vì anh khác người, luôn đối đầu với ông già nhà anh ngay từ khi còn nhỏ.
Bố anh kiếm cho anh một công việc béo bở ở Bộ Công an thì anh không chịu đi; cho vào đội cảnh sát đặc nhiệm của cục cảnh sát thành phố anh cũng chẳng buồn vào, cho ra nước ngoài du học cũng không học, giật dây bắc cầu giúp anh kinh doanh dầu mỏ, anh cũng chẳng thèm đếm xỉa.
Chẳng ai ngờ rằng thằng con trai bảo bối nhà Cục trưởng Thiệu, cuối cùng lại chọn đi vào nhà giam; mấy cậu ấm nhà người khác làm chuyện lén lút sau lưng bị Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật điều tra xét xử mới bị đưa vào tù. Còn Thiệu Quân thì hấp tấp tự mình chạy vào đó.
Thiệu Quân làm quản giáo trong nhà tù Thanh Hà, ở trong tù được mấy năm, cũng được việc, năm ngoái vừa được thăng chức lên làm Đại đội trưởng Thiệu, chịu trách nhiệm chấp hành án, kỷ luật và sinh hoạt cho tất cả các phạm nhân đội một của khu nhà giam số ba.
Ban đầu, Thiệu Quốc Cương còn cho rằng con trai mình hứng thú nhất thời, hoặc là tuổi trẻ chưa trải sự đời, luôn tự cho mình là đúng, muốn đến nơi đó để phô trương thanh thế, sau vài tháng không chịu được thì cũng ngoan ngoãn lăn về nhà năn nỉ bố cho đổi công tác thôi. Ai ngờ đâu thằng con trai vừa bước vào đã không chịu ra, lại còn đâm ra nghiện ngồi xổm trong tù, nói "trong tù thoải mái hơn ở nhà", "thú vị hơn đi tán gái".
Những người bạn nối khố của Thiệu Quân, là Sở Tuần và Thẩm Bác Văn đều nói: "Quân nhi, mày bị điên hả? Đi đâu không đi lại đi đâm đầu vô tù?!"
Thiệu Tam công tử chẳng hề để ý: "Tụi mày làm ăn cho đàng hoàng tử tế vào, mà nhỡ đâu sau này lừa đảo gì đó bị bắt được tống và nhà tù, thì nể tình bạn bè, ông đây còn có thể che chở một ít cho tụi mày. "
Thẩm Bác Văn nói nhanh: "Thôi dẹp đi, tụi tao không vô đó với mày đâu, tự mà chơi một mình!"
Sở Tuần nói: "Nghe nói nhà tù Thanh Hà chỉ giam giữ tù nhân trọng tội có án tù hơn 15 năm? Quân nhi, chơi với mày từ nhỏ đến lớn mà không nhìn ra lá gan mày cũng to dữ lắm đó."
Thiệu Quân đắc ý: "Thậm chí hơn cả mười lăm năm, một nửa trong đó là tù chung thân, hoặc tử hình nhưng đang trong thời gian hoãn hai năm."
Sở Tuần và Thẩm Bác Văn cùng đồng thanh chửi rủa: "Quân nhi, mày cũng gan lắm, sớm muộn gì mày cũng sẽ tự hại chết mình trong nhà tù đó thôi!"
Nhưng Thiệu Quân lại không cho là thế.
Lúc đầu anh đã quyết định vào ngục giam. Vì dù là vào Bộ Công an hay đội cảnh sát đặc nhiệm thì đều là nhờ quan hệ của bố, nếu đi du học thì cũng vẫn tiêu tiền của ông, không thể thoát khỏi phạm vi khống chế và thế lực của Thiệu Quốc Cương.
Vào ngục giam thì khác. Nhà tù ở Bắc Kinh thuộc quyền kiểm soát của sở tư pháp, không phải cảnh sát, và cũng không phải cùng một hệ thống, bố anh không thể kiểm soát anh. Hơn nữa, đường vào nhà tù sâu như biển, khi cánh cổng sắt điều khiển điện tử cao bảy mét đóng sầm lại, thì Thiệu tam công tử cũng sẽ nhanh chóng chìm lỉm trong đám đông tù nhân đầu trọc, chẳng thể tìm thấy.
Mấy tháng không thấy mặt, cục trưởng Thiệu chỉ có thể lo lắng suông, tức giận đến mức nhảy dựng lên, nhưng vẫn ngoài tầm với.
Đã hơn một tuần kể từ khi Thiệu Quân rời khỏi nhà tù Thanh Hà. Anh bị bố mình lừa trở về.
Lừa về xong thì nhốt anh trong nhà. Thiệu Quân nhất quyết bỏ đi, hai cha con gân cổ cãi nhau tới tấp, cục trưởng Thiệu vô cùng tức giận, còng luôn tay chân con trai mình lại.
Thiệu Quân nằm trên giường một đêm, quên cả tiểu, cố gắng động não suy nghĩ cách làm thế nào để trốn thoát, trở về nhà giam.
Dưới tầng náo nhiệt vô cùng, xe cộ nối đuôi nhau bên ngoài cửa sổ. Hôm nay là ngày con trai nhà họ Thiệu đính hôn với con gái nhà họ Đào. Những người chuẩn bị tiệc đính hôn đều nghiêm túc, bận rộn, chờ đợi quan viên hai họ.
Còn chàng rể thì đang bị nhốt trong phòng ngủ.
Cục trưởng Thiệu ăn mặc chỉnh tề, Phu nhân Cục trưởng thì đoan trang, xinh đẹp. Cục trưởng Thiệu gọi vài người, nói nhỏ vài câu, bảo đem Thiệu Quân ra khỏi phòng, chải chuốt tươm tất rồi thay một bộ vest.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!