Mặc dù nhận hoa giống như chấp nhận tình cảm của đối phương, nhưng Trác Vượng Tài cũng vừa mới nhận hoa tóc đỏ xong, trở thành một đôi với người ta rồi, cho nên Ôn Kỳ cũng không coi là thật, mặc dù cậu biết lúc tặng hoa Trác Vượng Tài rất nghiêm túc.
Cậu liền đẩy người trước mặt ra xa:
"Đều là hoa đã có chủ, anh chú ý một chút."
Hạ Lăng Hiên mắt điếc tai ngơ, ngồi đối diện cậu, chống cằm chăm chú nhìn cậu, nụ cười trên mặt xán lạn đến mức có thể biến đêm mùa đông lạnh giá thành đêm tình mùa xuân.
Ôn Kỳ dời mắt, không để ý tới anh ta.
Hạ Lăng Hiên tiếp tục nhìn chăm chú, một bộ em là của tôi dáng vẻ.
Ôn Kỳ cũng không ngẩng đầu lên mà nói: Không đi tắm?
Hạ Lăng Hiên nói:
"Em còn chưa ngắm hoa."
Ôn Kỳ liền nhìn quốc hoa bên cạnh một chút.
Quốc hoa này có điểm giống với hoa hồng ở Địa Cầu, dùng giấy màu gấp, nhành hoa cũng là dùng giấy tỉ mỉ làm, so với bông hoa thảm không nỡ nhìn của tóc đỏ, bông hoa này chỉ có thể dùng từ tinh xảo để hình dung, trông rất giống thật.
Cậu hỏi: Anh tự làm?
Hạ Lăng Hiên cười nói: Ừm.
Trong giọng nói của anh không có ý khoe khoang hay cầu khen ngợi, nhưng vẻ mặt lại rất chuyên chú, ánh đèn ấm áp trong phòng chiếu lên đôi mắt sáng ngời của anh, tầng tầng lớp lớp, giống như toàn thế giới của anh chỉ chứa một người.
Ôn Kỳ tay cầm hoa dừng lại một chút, lần nữa dời tầm mắt.
Hai đời cộng lại, đây là lần đầu tiên có người theo đuổi, thích cậu đến nhường này.
Trước kia, những người theo đuổi cậu đều mang mục đích khác nhau, e ngại thân phận của cậu, đối với cậu đều mang mấy phần kiêng kị, mà những kẻ có địa vị tương đương với cậu, thì lại chẳng có bao nhiêu thực tình.
Chỉ có cái tên trước mặt này, rõ ràng cũng không ngu, rõ ràng có thể sống vô cùng tiêu sái, nhưng dưới tình huống chưa có bất luận cái gì nắm chắc, lại đem tất cả tấm lòng giao cho cậu.
-
---- là ngốc hay không ngốc đây?
Ôn Kỳ ở trong lòng thở dài một hơi, cho đến khi rửa mặt xong nằm trên giường, nhịn không được xoay người nhìn anh.
Từ khi hai người lại một lần nữa đánh cược, Ôn Kỳ mắt thấy không thể đuổi Trác Vượng Tài đi, liền để tóc đỏ mang thêm một bộ chăn đệm đến.
Hạ Lăng Hiên vì chuyện sáng hôm đó liền thu liễm lại một chút, chỉ là mỗi ngày đều nhân lúc cậu ngủ, thỉnh thoảng sẽ thò tay vào trong sờ soạng chiếm chút tiện nghi, thậm chí vươn tay ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng.
Ôn Kỳ nhìn một lúc, thấy anh đang thò tay vào trong chăn sờ đùa một phen, chuẩn xác bắt lấy tay đối phương, thấy thế liền nháy mắt mấy cái, không lỡ bỏ tay, vô tội nói:
"Làm sao vậy bảo bối?"
Ôn Kỳ hỏi vấn đề trước đó:
"Anh thật sự không trở về công ty của anh sao?"
Hạ Lăng Hiên lập tức nheo mắt, nắm chặt tay cậu kéo về phía mình, cười nhạo một tiếng:
"À, tôi đưa máy nhiễu sóng cho cậu, sau đó trở về làm ông chủ, trơ mắt nhìn em ở Mạn Tinh Điển cùng đám người Tam thiếu bọn họ chém giết nhau sao?"
Ôn Kỳ nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!