Editor: Hắc Bạch
"Ong ong ------- ong ong -----"
Thông tấn khí rung lên đến lần thứ ba.
Hai người trong phòng ngủ đều không có mở miệng.
Ôn Kỳ biết thừa Trác Vượng Tài có hai cái thông tấn khí, trong lòng chính là không nguyện ý muốn lấy nó đưa cho người ta, bởi vì rất dễ mà lộ tẩy.
Hạ Lăng Hiên thì sợ bảo bối nhà mình sẽ ra sức vì mình mà cống hiến, tìm thấy rồi nhận cuộc gọi kia, vạn nhất người gọi đến hiện ra trên màn hình lại là người quen ở quốc đô, hình ảnh đó vô cùng đẹp, anh quả thực không dám nghĩ tới.
Thông tấn khí như cũ vẫn cứ rung, thanh âm phảng phất như hoà quyện với nhịp tim của người trong phòng.
Ôn Kỳ cảm thấy cứ tiếp tục giả bộ câm điếc như thế này có chút không hợp lý, hỏi: Vẫn không nhận sao?
Hạ Lăng Hiên cảm thấy nếu lại không nhận thì cũng không hợp lý, nhất thời trầm mặc.
Ôn Kỳ liếc anh một cái, dứt khoát thay anh cởi trói, cho người ta một cái bậc thang:
"Anh cứ nói thẳng ra là không tiện trả lời khi tôi đứng ở đây, còn bày đặt cái gì?"
"Đây không phải vì sợ em không cao hứng sao?"
Hạ Lăng Hiên nhanh chóng chuyển đề tài, mặt không đỏ tim không phập phồng, ngữ khí, giọng điệu vẫn như ngày thường,
"Chờ bảo bối đến với tôi rồi, cái gì tôi cũng nói cho em hết."
Ôn Kỳ nâng nâng mí mắt:
"Cảm tạ, anh vẫn là tự mình giữ lấy đi."
Hạ Lăng Hiên bị nghẹn đã sớm quen, không chút nào để ý, tìm áo ngủ mặc vào, dùng thân thể ngăn cản tầm mắt của Ôn Kỳ, nhanh chóng lật ra cái thông tấn khí rồi đến thư phòng nghe, kết quả liền phát hiện cái thông tấn khí rung lên chính là cái mà anh đang sử dụng, mà hiển thị trên màn hình chính là tên của trợ lý, vì vậy mang theo đi ra ngoài.
Mà vào lúc này, trợ lý đang nơm nớp lo sợ đứng ở đầu cầu thang, trước cửa thư phòng gọi điện tới cho boss nhà mình.
Y quyết định chỉ gọi ba lần, nếu như cả ba lần boss đều không nghe, như vậy chứng tỏ rằng người ta đang chơi đến là vui vẻ, y cảm thấy bản thân hẳn là sẽ không quá xui xẻo, nhưng nếu như boss đang bị ngược, vừa vặn dựa vào cớ này mà chạy ra, y cũng coi như là cứu anh một lần.
Y đã chờ đến năm
- sáu giây rồi, thấy lần này cũng không có hồi đáp, không khỏi thở dài ra một hơi, ngay sau đó liền nghe thấy thanh âm quen thuộc ở phía sau vang lên: Có việc gấp?
Trợ lý cả người run lên, đột nhiên quay đầu lại: Lão, lão bản?
Hạ Lăng Hiên Ừ một tiếng, ôn nhu mà nhìn trợ lý:
"Cậu không biết vào tình huống đặc biệt tôi sẽ không nhận cuộc gọi sao? Có việc gì gấp sao lại không gõ cửa? Tốt nhất là cậu cho tôi một lí do thật tốt."
Trợ lý toàn thân cứng ngắc, lựa chọn ăn ngay nói thật, bi thống mà sám hối với anh, yếu ớt duỗi ra một ngón tay, chỉ vào vết đỏ lộ ra trên lồng ngực anh:
"Boss ngài nhìn xem, tốt xấu gì tôi cũng khiến Ôn thiếu phải cởi, cởi trói...! mà."
Hạ Lăng Hiên cười nói: Ừm, xác thực.
Anh không đợi trợ lý vui vẻ, bổ sung:
"Nhưng tôi còn là đến để phạt cậu."
Trợ lý mặt đầy đau xót, đặc biệt muốn ném đơn từ chức rồi đi tìm nơi giải sầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!