Chương 43: (Vô Đề)

Hạ Lăng Hiên nói:

"Cô đem dụng cụ ra đây, tôi liền tháo xuống cho cô xem."

"Anh không mang theo dụng cụ?" Ôn Kỳ ngay lập tức mở miệng, thanh âm đột nhiên giương cao lên,

"Anh điên rồi sao! Tự ý dùng mặt nạ sinh học là trọng tội, cho dù đi đâu cũng vậy, anh làm sao dám không mang theo dụng cụ mà đi ra ngoài? Ngộ nhỡ đi đến sân bay, bến cảng có máy quét mặt thì phải làm sao? Anh mau nói xem, có phải anh lén lút chạy đến đây không?"

Hạ Lăng Hiên nhìn vẻ mặt của cậu, không trả lời.

Ôn Kỳ thấy anh ngầm thừa nhận, đáy mắt nhanh chóng lóe lên một tia đau đớn, ngữ khí gấp hơn:

"Anh không nên đến đây, người trong nhà anh không chấp nhận chuyện của chúng ta cũng không sao, em nói rồi, em sẽ nghĩ ra biện pháp, nơi này quá nguy hiểm, anh không thể ở nơi này giúp em."

À, đã hiểu.

Hạ Lăng Hiên rũ mắt xuống nhìn cậu:

"Tôi không chịu nổi việc em không ở bên cạnh tôi."

Ôn Kỳ:

"Vậy anh cũng không thể dùng tiền đồ của mình ra để đùa giỡn!"

Tôi nguyện ý! Hạ Lăng Hiên âm cuối cũng nâng cao giọng,

"Nếu không thể ở bên cạnh em, tôi cần tiền đồ để làm gì nữa?"

Ôn Kỳ nói: Anh.....

Hạ Lăng Hiên vội vàng ôm chặt cậu, thấp giọng đánh gãy:

"Đừng nói nữa bảo bối, tôi thật vất vả mới chạy đến đây gặp em, em nếu thật sự muốn tôi trở về, không bằng bây giờ lập tức giết tôi đi."

"Anh như vậy càng khiến người trong nhà anh phản đối chuyện của chúng ta," Ôn Kỳ tránh xa anh một chút, nhìn về phía anh, thấy nộ khí trong mắt anh ngày càng nồng, tựa hồ là muốn phản bác, liền xua tay ngăn cản,

"Tạm thời đừng nói nữa, trước hết cứ để bản thân tỉnh táo lại, anh về phòng ngủ chờ em, em còn có việc phải xử lý."

Hạ Lăng Hiên không khỏi nhìn chằm chằm cậu, đứng im không nhúc nhích.

"Đi thôi, em sẽ giải quyết nhanh thôi." Ôn Kỳ thấy người nào đó vẫn cứ nhìn thẳng mình, thầm mắng tên khốn Trác Vượng Tài này thật sự cứ có tiện nghi liền chiếm, chỉ có thể bất đắc dĩ đến gần, tại khóe miệng của người nào đó nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn.

Hạ Lăng Hiên lúc này mới bất đắc dĩ thỏa hiệp, lần nữa ôm lấy cậu, vòng qua Kim Bách Lỵ đi ra ngoài, thuận tiện cho nàng một cái nhìn đầy lạnh lẽo, trước khi ra ngoài còn dặn dò một câu:

"Không cho phép trì hoãn quá lâu."

Ôn Kỳ nói: Được.

Hạ Lăng Hiên thế là ra khỏi phòng.

Ôn Kỳ xoa xoa mi tâm, đối với Kim Bách Lỵ hỏi:

"Cô cùng bạn trai đàm luận thế nào rồi?"

......!A? Kim Bách Lỵ hoàn hồn, nhớ tới ánh mắt của vị hôn phu nọ trước khi ra ngoài, đột nhiên ý thức được thời điểm họ đang thân mật mà nàng đi vào như vậy hình như không đúng cho lắm, liền có chút mất tự nhiên, nói:

"Anh ấy không đồng ý cách làm của chúng ta."

Nàng dừng một chút, đánh giá bộ dáng cau mày của Khương Quyết, thấy người này luôn luôn tỉnh táo lại lộ ra vẻ sầu khổ hiếm thấy, khuyên nhủ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!