Chương 4: (Vô Đề)

Khi đã đỡ hơn một chút, tôi cố gắng gượng dậy.

Vừa đi đến cửa, tôi thấy mẹ kế đang đợi bên ngoài.

Tôi trông thảm hại quá, bộ quần áo mới dính đầy bùn đất, tôi sợ bà sẽ ghét bỏ.

Dưới ánh nhìn của mẹ kế, tôi chậm chạp bò lên xe.

Bà vung tay vén váy tôi lên, nhìn thấy vết bầm tím trên bụng và hông tôi, lập tức nổi giận.

"Mẹ kiếp, đứa nào đánh con?"

Lạ thay, sự tức giận của bà không làm tôi sợ hãi.

Ngược lại, tôi cảm thấy rất an tâm.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai thể hiện cảm xúc vì tôi, tôi cứ như một thứ gì đó có hay không cũng được.

Có thì chẳng vui vẻ gì, c.h.ế. t đi cũng không ai buồn.

Thậm chí còn không bằng mấy con ch. ó con mèo con bên đường, chúng nó còn có người tốt bụng mang về nhà.

Tôi khẽ đáp: "Bạn học nô đùa thôi, không đau đâu ạ."

Giọng mẹ kế đột ngột cao lên: "Nô đùa mà thành ra thế này ư? Nếu con không nói thật, tôi sẽ gửi con đi đấy."

Nghe thấy lời này, tôi sợ đến mềm cả hai chân, thế là tôi tuôn ra hết.

Tôi còn kể cả chuyện ở trường nghe Dư Hân Hân nói ba của cậu ta ghê gớm thế nào nữa.

Nửa đêm, tôi nghe thấy mẹ kế đang gọi điện thoại:

"Cái gì mà mang theo cục nợ, con bé gọi tôi là mẹ đấy, tôi còn có thể vứt bỏ được à."

"Chuyện này anh làm hay không làm, không làm thì sau này tuyệt giao."

Ngày hôm sau, mẹ kế bảo tôi mặc bộ quần áo bẩn thỉu hôm qua đến trường.

Đến cổng trường, một đám đông người với thiết bị livestream ập đến chỗ tôi.

Mẹ tôi đứng phía sau, nháy mắt với tôi một cái.

Rồi tôi thấy mặt bà biến sắc, nước mắt chảy ra như mưa.

Chuyện này... sáng nay không phải vẫn rất vui vẻ sao?

Người dẫn đầu hỏi:

"Mẹ Niệm Niệm, xin hỏi bà nói con gái bà bị bạo lực học đường, nhà trường lại bỏ mặc sao?"

Mẹ tôi khóc đến lem cả lớp trang điểm, kết hợp với khuôn mặt bà, trông thật đáng thương.

"Đúng vậy, con gái tôi bị người ta đánh ở trường hai năm rồi, thầy cô và nhà trường đều không quan tâm gì cả."

"Nghe nói đối phương có thế lực lớn lắm, gia đình nhỏ bé như chúng tôi làm sao mà chống lại được."

Bà vén váy để lộ vết thương trên chân và bụng tôi.

Những người xung quanh nhìn thấy đều hít một hơi lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!