Chương 3: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, những cô giúp việc mà tôi chỉ đều không thấy đâu nữa, thay vào đó là một nhóm sinh viên trẻ làm bảo mẫu.

Mẹ kế nói sinh viên vừa rẻ, lại vừa hăng hái làm việc.

Mà Nhà nước còn khuyến khích nữa.

Tôi không hiểu.

Cho đến khi tôi thấy một ngày lau nhà ba lần, trên bàn ăn đủ món ngon được chế biến cầu kỳ.

Tôi mới lờ mờ hiểu ra.

Tôi cẩn thận ngồi trước bàn ăn, ngửi mùi thức ăn tươi ngon, không dám động đũa.

Mẹ kế tay chống đầu, đẩy thức ăn đến trước mặt tôi.

"Ăn hết chỗ này đi, không ăn hết thì không được đi đâu cả."

Tôi nuốt nước bọt.

Còn có chuyện tốt như vậy nữa ư?

Tôi biểu diễn cho mẹ kế xem màn ăn uống như gió cuốn mây tan, bà nhìn mà nhíu mày.

"Sau này phải ăn như vậy, nếu không người khác sẽ nghĩ tôi là mẹ kế hà khắc với con."

Tôi vừa ăn vừa gật đầu.

Ăn no uống say xong, tôi lại thấy bình luận.

[Bà mẹ kế độc ác này đang làm gì vậy? Nuôi con gái cho tốt để bán được giá cao hơn à?]

[Cốt truyện này hay đấy, để nữ chính cảm nhận được sự ấm áp rồi lại bị vứt bỏ tàn nhẫn, như vậy cú sốc sẽ lớn hơn.]

[Nữ chính bé nhỏ này từ nhỏ đã ngoan ngoãn, thảo nào lớn lên được nhiều đàn ông thích.]

Mẹ kế ngả người ra sau, lười biếng nói:

"Cái ổ chó của con đừng ở nữa, nhìn không giống chỗ người ở."

"Trên lầu đã dọn dẹp cho con rồi, sau này lên ở cùng tôi trên lầu."

Mẹ kế nói chuyện cứ hụt hơi làm tôi giật mình thon thót.

Những lời sau đó của bà càng làm tim tôi thót lên đến tận cổ họng.

Tôi bất giác nghĩ đến những bình luận vừa lướt qua.

Lẽ nào thật sự như họ nói, nuôi tôi cho tốt rồi sẽ bán tôi đi?

...

Mỗi bước mỗi xa

Cứ thấp thỏm lo âu suốt cả mùa hè, cuối cùng cũng đến ngày đi học.

Nhờ sự chăm sóc của mẹ kế trong khoảng thời gian này, cơ thể tôi đã khỏe hơn rất nhiều, gương mặt bắt đầu có má phúng phính.

Mẹ kế yêu thích không rời, ngày nào cũng véo má tôi chơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!