Cái gì mà nam chính, cái gì mà bạch liên hoa, tôi chẳng hiểu mấy từ này.
Cậu mợ thấy tôi không lay chuyển, giọng điệu bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
"Niệm Niệm? Mợ đang nói chuyện với con đấy!"
Mấy người họ hàng mà bình luận nói đến là cậu mợ sao?
Sau này tôi sẽ bị họ bán đi ư?
Tôi bắt đầu do dự, mãi không quyết định được.
Cậu tôi trực tiếp vỗ bàn, thay tôi quyết định.
"Thôi được rồi, em mau đưa Niệm Niệm đi đi, để anh đi nói với Chung Vinh chuyện này."
Mợ không màng đến sự phản kháng của tôi, dùng sức kéo tôi ra ngoài.
Tôi bất lực bật khóc.
Mẹ kế thiếu kiên nhẫn đứng dậy, bà không vui nói:
"Sao vậy, muốn đến nhà tôi cướp đứa nhỏ à?"
Tôi như vớ được cọc gỗ, thoát khỏi tay mợ, chạy về phía mẹ kế.
Chưa kịp chạm vào tay áo bà, đã bị bà ghét bỏ né tránh.
Tôi xoắn xuýt các ngón tay, cuối cùng cũng gọi được tiếng gọi đó:
"Mẹ... con không muốn đi theo bọn họ."
Đây là lần đầu tiên tôi gọi bà là mẹ.
Trên mặt mẹ kế thoáng hiện vẻ kinh ngạc, bà nhất thời có chút ngập ngừng: "Con..."
Cậu tôi giật mạnh tay tôi, nói với mẹ kế:
"Con bé chắc đang giận dỗi thôi, về với chúng tôi rồi sẽ ổn."
Ông ta quay đầu hung dữ lườm tôi:
"Ba mẹ con đều c.h.ế. t rồi, cậu là người thân nhất của con, không đi theo cậu thì còn có thể theo ai?"
"Đừng làm mẹ con phiền lòng nữa, mau đi với cậu mợ đi."
Khoảnh khắc này, tôi hơi tin vào những lời kỳ lạ trên bình luận.
Có lẽ tôi thật sự sẽ bị bọn họ đưa đi bán.
Tôi ngẩng đầu mắt trông mong nhìn mẹ kế, bà là hy vọng cuối cùng của tôi.
Mẹ kế không để ý lời người đàn ông, bà từ trên cao nhìn xuống tôi:
"Con nghĩ kỹ đi, ở lại đây sau này sẽ là con gái của tôi."
"Sau này con còn phải dưỡng lão cho tôi nữa đi đấy."
Tôi do dự gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!