Note: Mình mới té xe gãy chân rồi.
Tuy không nặng nhưng do sức khỏe ảnh hưởng nên tốc độ edit của mình sẽ chậm hơn.
Được cái là bộ Thợ săn mình làm xong rồi nên các bạn khỏi lo nhé, cứ theo dõi thôi ~
Danny không nghe được âm thanh gì, nó không biết lúc trước có người gây phiền phức cho Lâm Vũ Tầm, cũng không biết trước đây không lâu, có người phá cửa.
Ăn no nó ngoan ngoãn ngồi ở trên giường táy máy mấy cái khoen của lon nước ngọt, chụp nó vào ngón tay, sau đó lấy ra.
Trình Hào liếc mắt nhìn nó, an ủi Lâm Vũ Tầm: "Yên tâm, không có chuyện gì đâu, tôi sẽ sửa cửa, ngày mai nhất định sẽ sửa tốt cửa.
"Cửa kia cấu tạo rất đơn giản, anh có thể thử sửa một chút. Sắc mặt Lâm Vũ Tầm khó coi như trước, nhưng trong mắt có tia sáng:"Cảm ơn."
"Nên nói cảm ơn phải là tôi, nếu không phải cậu cứu tôi, e là tôi đã mất mạng." Trình Hào nói.
"Tôi không làm gì…" Lâm Vũ Tầm nói: "Tôi không có tiền đưa anh đi bệnh viện."
"Tôi không sao, không cần phải đi bệnh viện.
"Trình Hào nói, trước đây khi anh tham gia so tài quyền anh từng tới nước Mỹ, biết rằng nếu không có bảo hiểm bệnh tật, tiền chữa bệnh ở nước Mỹ đáng sợ tới mức nào. Mặc dù bây giờ là năm 1980, cách năm của anh tận bốn mươi năm trước, thì khám bệnh ở đây chắc chắn cũng không rẻ. Hơn nữa… Dựa theo ký ức của Trình Cẩm Hạo, xã khu nghèo không có bệnh viện. Rõ ràng là Lâm Vũ Tầm có chút hướng nội, cậu nhìn Trình Hào một cái, không tiếp lời, ngồi ngốc một lúc mới nói:"Tôi đi giặt quần áo.
"Cậu nói xong, cầm lấy quần áo dơ của Trình Hào còn cả quần áo của cậu ra bên ngoài, rất nhanh, bên ngoài liền truyền đến tiếng nước. Trình Hào thầm muốn tạ ơn, lại cảm thấy chỉ nói một tiếng"Cảm ơn" có chút không đủ, hơn nữa mệt mỏi… Anh không nói thêm gì, chỉ là nhắm hai mắt lại một lần nữa.
Lúc này anh cảm thấy không thoải mái, thân thể của anh rất suy yếu, còn cực kỳ cực kỳ đói bụng.
Hộp cá ngừ california tỏa ra mùi tanh cũng trở nên dụ người… Trình Hào cố gắng kiềm chế không để mình suy nghĩ đến nó nhiều, suy nghĩ đến chuyện khác.
Ví dụ như sau này mình phải sống thế nào.
Tình huống của anh bây giờ, có thể tiếp tục đi học, nhưng nếu đi học thì anh không có thu nhập, căn bản là không có cách nào sống —— người phải có ăn, mặc, ở, đi lại, cần thiết mọi mặt, dù cho nơi này có phúc lợi có thể bảo đảm "Ăn", anh cũng không thể không có tiền thuê phòng mua quần áo.
Cho nên, anh phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Mà kiếm tiền cũng không dễ dàng như vậy.
Nghĩ muốn tìm việc, ít nhất phải có bằng cấp ba, tốt nhất còn phải có bằng lái, nhưng anh… Hoặc phải nói là Trình Cẩm Hạo, không có thứ gì.
Tuổi anh vẫn còn nhỏ.
Cho dù là nhà hàng, cũng sẽ không muốn người chưa thành niên lại không có thứ gì như anh làm nhân viên phục vụ.
Nếu thật sự có nhà hàng tuyển thu nhân viên phục vụ tiêu chuẩn thấp như vậy, hẳn là anh cũng cướp chỗ của người sinh ra và lớn lên ở đây.
Tại sao người của xã khu lại nghèo như vậy?
Còn không phải là vì nhiều người trong số bọn họ không có việc sao? Nơi này mặc dù có người thà lang thang cũng không chịu làm việc, lại cũng có không ít người nguyện ý vì một cơ hội công việc mà đánh vỡ đầu nhau.
Cho nên, công việc không cần kinh nghiệm chuyên môn, căn bản là anh sẽ không tìm được.
Về phần công việc cần chuyên môn… Anh không có chuyên môn gì, đời trước anh chỉ lo đánh quyền, anh chỉ biết đánh quyền.
Đương nhiên, so với người khác, anh có một ưu thế —— anh hiểu tiếng Trung.
Mà thời đại này, người Mỹ chắc chắn không có hứng thú học tiếng Trung.
Chỉ sợ cho dù có người muốn học, anh cũng không tìm được những người kia.
Nơi như xã khu xa hoa, căn bản cũng sẽ không cho phép người như anh tới gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!