Chương 4: Đứa Trẻ Câm Điếc

Đời trước Trình Hào sống hai mươi tám năm, hầu hết thời gian đều ở trong đội quyền anh, hằng ngày đều là huấn luyện, huấn luyện, tiếp tục huấn luyện, sinh hoạt không có gì nổi bật, nhưng không phải là bọn họ không có giải trí.

Bọn họ cũng sẽ lên mạng, xem ti vi, xem tiểu thuyết linh tinh, tuy rằng anh không tiếp xúc nhiều, nhưng đối với thứ như "Bàn tay vàng

", cũng có hiểu biết. Nhưng hiện tại anh cũng không xác định được có phải mình có bàn tay vàng hay không, lúc này anh chỉ có một loại cảm giác —— đói bụng, cũng chỉ muốn làm một chuyện —— ăn. Thiếu niên kia liếc mắt nhìn cái đĩa đựng sandwich và sữa bò trước đó:"Tôi bảo Danny đưa đồ ăn cho anh rồi nhưng anh không ăn à?"

"Tôi ăn rồi."

Trình Hào có chút lúng túng: "Dạ dày tôi khá lớn."

Đây cũng không phải là vấn đề về dạ dày lớn...! Trên mặt thiếu niên kia lộ ra khiếp sợ, cậu nhìn Trình Hào một cái, lại từ bên trong góc cạnh giường lấy ra một hộp sữa bột, đổ từ bên trong ra một ít yến mạch.

Cậu trút yến mạch vào trong hộp cơm, bỏ thêm nước quấy một chút, đút từng muỗng từng muỗng cho Trình Hào.

Nước cậu thêm vào không phải nước nóng, mà là nước lạnh, yến mạch kia không hề mềm ra, đây là loại yến mạch có giá cả rẻ nhất...!

Trình Hào có cảm giác như mình đang nhai bột gỗ.

Nhưng anh quá đói.

Một hộp cơm tràn đầy bột gỗ, không, là yến mạch, vậy mà một mình anh ăn hết sạch.

Anh cảm thấy mình khôi phục được càng nhiều khí lực, cảm giác suy yếu cùng đau đớn trên người cũng đã biến mất rất nhiều, sau đó lại...! Đói hơn.

Cái hộp sữa bột đựng yến mạch sữa cũng còn không ít yến mạch...!

Ánh mắt Trình Hào dán trên cái hộp kia: "Có thể cho tôi ăn thêm chút không?"

Thiếu niên kia chần chờ một chút, đổ hết yến mạch còn lại trong cái hộp kia ra, lại bỏ thêm chút nước, đút cho Trình Hào, một bên đút, một bên còn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía bụng của Trình Hào.

Kỳ thực Trình Hào cũng rất kinh ngạc.

Ngay từ đầu, sandwich, sữa bò cùng gà rán còn chưa tính, một đoạn bánh mì dài kia không phải là thứ bánh mì chống đói mà anh từng ăn nhẹ trước đây ở Trung Quốc, ngược lại, nó phân lượng rất nặng, có thể đủ cho người một nhà ăn một bữa.

Yến mạch sau này càng không cần nói.

Các nhân sĩ giảm béo ở Trung Quốc, hai, ba muỗng yến mạch ngâm nước đương tương với một bữa cơm, mà vừa nãy thiếu niên kia đút cho anh một hộp cơm tràn đầy yến mạch.

Hộp cơm này rất lớn, lượng cơm anh ăn đời trước, ăn một hộp cơm yến mạch như thế khẳng định sẽ no.

Nhưng bây giờ, tất cả tất cả đều bị anh ăn, anh vẫn còn cảm thấy đói bụng.

Trình Hào lại ăn một muỗng yến mạch lớn, đưa tay ra nói: "Đưa hộp cơm cho tôi đi, tôi tự mình ăn.

"Thiếu niên kia đưa hộp cơm cùng cái thìa cho Trình Hào. Trình Hào cầm hộp cơm cùng cái thìa, nhanh chóng ăn, đang ăn, một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên:"A a a!

"Trình Hào quay đầu, mới chú ý tới nơi phát ra âm thanh, là đứa bé con lai. Đứa nhỏ này trợn lớn đôi mắt, nhếch to miệng phát ra một ít thanh âm khàn khàn chói tai, ánh mắt thì lại rơi vào hộp cơm Trình Hào đang cầm. Lúc trước, Trình Hào nói chuyện với đứa bé này không nhận được phản ứng, liền biết đứa nhỏ này bị thiếu khuyết, sau đó anh nghe phía bên ngoài người nói"Người câm nhỏ", càng xác định điểm này.

Mà bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của nó...! Trình Hào biết đứa nhỏ trước mắt này, phải là một người bị điếc bẩm sinh hoặc là bị sau này.

Nó không nghe được âm thanh, mới không có cách nào nói chuyện, bị người ta xem là người câm, nhưng thật ra dây thanh quản của nó không có vấn đề, cho nên khi nó đang tức giận hoặc là tâm tình kích động, cũng có thể phát ra âm thanh.

Về phần tại sao tâm tình kích động...!

Động tác ăn yến mạch của Trình Hào dừng lại.

Anh đột nhiên nghĩ đến, sandwich cùng sữa bò lúc trước còn chưa tính, gà rán vốn là đồ ăn thiếu niên kia mang cho đứa bé này, kết quả bị anh ăn.

Không chỉ như vậy, anh còn ăn bánh mì, yến mạch của người ta cũng sắp bị anh ăn xong rồi...!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!