Lão George gọi bác sĩ tới, tuy rằng cũng không có tác dụng gì.
Cuộc chiến đấu này Carpenter thắng, nhưng lúc trên võ đài hắn đã trúng nắm đấm của Trình Hào, xuống lôi đài lại bị Claude đánh một cú, mặt đều sưng lên, khóe miệng cũng rách da.
Hắn kiềm chế không nổi mà phát ra tiếng "Ash
", trợn mắt nhìn Claude. Lão George nháy mắt với Trình Hào để Trình Hào đem Claude đi, nói với Carpenter:"Carpenter, ông bạn già, đứa nhỏ này là tên ngốc, cậu không cần tính toán với cậu ta.
"Carpenter cùng lão George là bạn bè cũ, vài năm trước lão George còn giúp Carpenter, Carpenter cũng sẽ không tính toán, thế nhưng:"Tôi bị người ta đánh ở chỗ ông, ông phải cho tôi phí tổn thất tinh thần!"
"Không thành vấn đề!
"Lão George thật cao hứng mà đồng ý. Carpenter cầm tiền, cũng không vui vẻ được bao nhiêu:"Thật là, rõ ràng là tôi xem trọng Trình Hào trước, kết quả bị ông chiếm tiện nghi..."
Khóe miệng lão George nhất thời câu lên.
Nói tới Trình Hào, Carpenter liền nghĩ tới người đánh mình một quyền, không nói những cái khác, cú đấm của người này, khí lực thật sự rất lớn...!
Nếu như có thể bồi dưỡng cậu ta thành tay đấm...!
Trong lòng Carpenter lóe lên ý nghĩ này, nhưng bỏ qua rất nhanh, người này có chút ngốc thì thôi đi, còn đánh hắn một quyền!
Carpenter cầm phí ra sân phong phú rời đi, mà vào lúc này, hai người Trình Hào cùng Claude, đang ở bên ngoài phòng nghỉ ngơi cùng nhau ăn hamburger.
Trình Hào có chút áy náy với Claude, vừa nãy Claude giúp anh ra mặt đánh Carpenter, cảm tình của anh đối với Claude liền phức tạp hơn.
Lấy mấy cái hamburger người khác đưa cho mình hamburger chia cho Claude, Trình Hào nghiêm túc nói cám ơn, lại nói Claude sau này không nên tùy tiện đánh người: "Lúc người khác bắt nạt cậu thì cậu có thể hoàn thủ, nhưng không được vô duyên vô cớ đánh người, biết không?
"Claude gật đầu, mà không nhất định sẽ nhớ—— với trí nhớ của cậu ta, hơn nửa chỉ chớp mắt liền quên mất lời này. Lúc này, trên đài có người khác ở thi đấu, Trình Hào vừa xem so tài, vừa cùng Claude nói chuyện:"Tương lai cậu muốn làm cái gì?"
"Tôi muốn có công việc.
"Claude suy nghĩ một chút nói. Suy nghĩ của cậu ta rất giản dị, Trình Hào hỏi:"Tại sao?"
"Có công việc, liền có cơm ăn." Claude nói.
"Trước đây cậu chưa từng có việc làm à?"
"Từng có, mà rất nhanh lại không còn." Claude rất mất mát.
Trình Hào thấy Claude trả lời như vậy, không có bất ngờ chút nào.
Rất nhiều công việc, Claude đều không thể đảm nhiệm được, thậm chí ngay cả tên của mình cậu ta cũng không biết viết.
Đối với cậu ta mà nói, đánh quyền thật sự là một công việc cực kỳ hiếm thấy, có thể giúp cho cậu ta nuôi sống mình.
Nếu như cậu ta không học đánh quyền, không thể đánh quyền, lão George sẽ không che chở, để cho cậu ta ở trong nhà, vậy cuộc sống sau này của cậu ta, sẽ biến thành dạng gì?
Trình Hào chỉ vào võ đài nói: "Đánh quyền chính là công việc, nội dung công việc của nó, chính là tại lên võ đài thi đấu với người ta, cậu chỉ cần đánh thắng, có thể có rất nhiều tiền.
"Claude nhìn võ đài, trong mắt có ánh sáng:"Có thể ăn thịt mỗi ngày không?"
"Đương nhiên có thể." Trình Hào nói.
Claude nở nụ cười, trước tiên lấy thịt bên trong hamburger ra ăn trước, sau đó mới ăn bánh mì bên ngoài.
Trình Hào nhớ lại lúc trước, Chester cũng moi xúc xích trong sandwich ra ăn trước, rồi lại nghĩ tới Lâm Vũ Tầm thích để dành đồ ăn ngon đến cuối cùng.
Trình Hào đem cái hamburger có vị ngon nhất bỏ vào trong ngực, sau đó liền đi tạm biệt với lão George, thuận tiện lấy tiền của mình ngày hôm nay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!