Chương 18: Đắp Chăn

Giọng chủ nhà trọ vang dội như tiếng sấm, ầm ầm ầm phá vỡ bầu trời đêm, ngay sau đó, lại có nhiều tiếng "sấm

"vang lên —— hắn nổi giận mắng thao thao bất tuyệt. Trình Hào không dám tiếp lời, làm bộ không nghe thấy. Anh cũng muốn sửa cửa, mà loại cửa sắt này, tấm sắt đã biến hình, muốn sửa tốt hoàn toàn là không có khả năng, trừ phi đổi một tấm… Nhưng anh không có tiền. Cho dù hiện tại anh có ba mươi lăm đồng tiền, phỏng chừng cũng không đủ mua một tấm cửa cuốn. Hơn nữa cái cửa này cũng không phải là không thể dùng, chỉ có thể để đó đã. Trình Hào nhỏ giọng nói với Lâm Vũ Tầm:"Tôi mua hamburger về, hai người ăn đi.

"

Khóe miệng Lâm Vũ Tầm cong cong.

Sau khi Trình Hào đi làm việc, cậu vẫn luôn rất bất an.

Nơi này của cậu không có thứ gì, cậu sợ Trình Hào sẽ rời đi, cũng không bao giờ về nữa.

Thậm chí cậu còn không nhịn được nghĩ đến hướng xấu, ví dụ như ngày hôm nay Trình Hào thấy được dáng vẻ làm công của cậu, không chịu được bộ dạng của cậu, cho nên bỏ đi.

Từ nhỏ đến lớn, cậu vẫn luôn bị ghét bỏ, cũng từng bị vứt bỏ.

Lúc trước cũng bởi vì cha cậu không có tiền, nên cuối cùng mẹ cậu rời khỏi bọn họ.

Cậu rất bất an, cho nên sau khi cùng Danny ăn xong cơm tối xong, liền một mực chờ đợi Trình Hào trở về.

Lúc Trình Hào ở nhà, sẽ thừa dịp sau bữa cơm chiều dạy cậu tiếng Trung, dạy Danny tiếng Anh, còn có thể chơi với Danny.

Trong cái phòng nhỏ này, tràn ngập tiếng cười cười nói nói, nhưng khi Trình Hào không ở, nơi này cũng trở nên đặc biệt quạnh quẽ.

Cậu biết dạy Danny tiếng Anh thế nào, nhưng không biết phải chơi với Danny ra sao, dù sao trước đây chưa hề có ai chơi đùa với cậu.

Trước khi Trình Hào xuất hiện, ngoại trừ cho Danny được ăn được mặc, thì không biết phải làm gì với Danny, cho dù là hiện tại, cậu cũng không biết phải gần gũi với Danny ra sao.

Cậu liên tục nhìn chằm chằm vào cửa cuốn, may là, mới hơn chín giờ, Trình Hào đã trở lại.

Lúc này nhìn thấy Trình Hào bởi vì lời của chủ nhà trọ nên đè thấp âm thanh như vậy, dáng vẻ lén lén lút lút, Lâm Vũ Tầm không biết tại sao, đột nhiên muốn cười, tâm tình cũng trở nên sáng sủa.

Vào lúc này, lực chú ý của Danny cũng đã nằm trên cái túi đựng hamburger.

Tuy rằng nó mất đi thính lực, nhưng khứu giác phi thường nhạy bén, mà hamburger hôm nay, thật sự quá thơm rồi!

Trình Hào lấy ra hai cái hamburger, cho bọn họ một người một cái.

Trên đường trở về, anh vẫn luôn ôm hamburger vào trong ngực, hiện tại hamburger này còn nóng hầm hập, vừa vặn thừa dịp nóng mà ăn.

Danny lấy hamburger, cắn một miếng, cao hứng đến mức đôi mắt đều híp lại.

Lâm Vũ Tầm lại không vội vã ăn, cậu thậm chí có chút không biết làm sao.

Hamburger như thế này cũng phải tầm ba mươi cent một cái, trước đây, cũng chỉ khi có sinh nhật cha mới mua cho cậu ăn…

Ngược lại là mẹ cậu, bình thường cũng sẽ mua để ăn, nhưng bà thường tự mình ăn trước, còn bao nhiêu thì cho Danny, cậu không được ăn.

Hiện tại Trình Hào cho cậu ăn hamburger, cậu có chút thụ sủng nhược kinh.

Trình Hào thúc giục: "Nhanh ăn đi.

"

"Anh ăn đi, tôi không đói bụng…" Lâm Vũ Tầm nói.

"Ăn đi, còn nữa mà, hơn nữa trên đường trở về, tôi đã ăn sáu cái.

"Trình Hào nói. Lâm Vũ Tầm khiếp sợ nhìn Trình Hào, cho dù Trình Hào tìm được công việc, dưới cái nhìn của cậu, một lần mua mười cái hamburger cũng có chút khó mà tin nổi… Trình Hào lừa cậu sao? Trình Hào nói:"Là khách đưa cho tôi, ông ta làm rơi bóp tiền bị tôi nhặt được sau đó trả lại, ông ta liền mua mười cái hamburger đưa cho tôi coi như cám ơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!