Nhìn thấy Trình Hào cùng Danny đồng thời tìm đến mình, trong lòng Lâm Vũ Tầm có cao hứng cùng kích động không nói ra được.
Từ khi mẹ qua đời sau đó lại đưa đến gia đình khác gửi nuôi một thời gian, Danny liền trở nên rất hướng nội, chỉ ở nhà không ra khỏi cửa.
Mới đầu cậu còn muốn cho nó đi ra ngoài, sau đó thấy nó bị bắt nạt, cũng không dám để cho nó đi ra ngoài nữa.
Danny… Đã bao lâu không ra cửa?
Hiện tại Trình Hào mang theo Danny tới tìm cậu, dường như trong lòng cậu có bắn pháo hoa, hết sức rực rỡ.
Đáng tiếc cậu không biết phải nói gì, thậm chí đối với chuyện Danny ôm ấp, bởi vì trước đây làm chưa được mấy lần, nên bây giờ cứng ngắc không tự nhiên.
Trước đây không ai ôm cậu, cậu cũng không biết phải ôm người khác thế nào…
Lâm Vũ Tầm buông Danny ra rất nhanh, mang theo Trình Hào cùng Danny đi ăn cơm.
Sáng sớm hôm qua lúc Trình Hào cùng Lâm Vũ Tầm vào trường học ăn điểm tâm, gặp vài người nói năng lỗ mã. ng với Lâm Vũ Tầm, mà ngày hôm nay lại không có ai làm như thế.
Ngày hôm nay không ai để ý đến Lâm Vũ Tầm, nhưng có người chỉ trỏ Trình Hào.
Trình Hào lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, bọn họ không dám nhìn chằm chằm anh nữa.
Đối với hành vi của bọn họ, Trình Hào cũng có thể đoán ra nguyên nhân.
Trong trường học, tuổi tác học sinh cũng không lớn, lại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ngày hôm qua anh đánh Chester cùng hai người khác, còn nói với Chester việc mình là võ sĩ quyền anh… Những người này quá nửa là nhận được tin tức nên sợ, mới có dáng vẻ như vậy.
Như vậy rất tốt, Lâm Vũ Tầm học tập trong trường học, cũng có thể sống yên ổn một chút.
Lần đầu tiên Trình Hào tới lúc ăn cơm, người chia thức ăn bởi vì anh rất xa lạ mà đưa ra nghi vấn, nhưng Danny tới dùng cơm, vị này không hỏi gì, còn cho Danny một chút táo.
Cơm trưa ngày hôm nay là hamburger, bông cải xanh luộc cùng táo, trong đó hamburger là hamburger xúc xích, nói là xúc xích, kỳ thực chính là một mảnh xúc xích mỏng manh, nhưng dù gì cũng xem như là có chút thức ăn mặn.
Một phần món ăn như vậy, Danny ăn không hết, đồ nó ăn không vô, đều tiến vào bụng của Trình Hào, Trình Hào lại xin người chia thức ăn người một phần ăn còn thừa.
Người chia thức ăn đã quen với Trình Hào bụng lớn, bên này cũng không thiếu đồ ăn, tình nguyện cho Trình Hào nhiều một chút.
Trình Hào ăn rất hài lòng.
Ngày hôm nay trạng thái của anh tốt hơn một chút, chỉ cần ăn đồ ăn gấp hai ba lần người khác, là có cảm giác no rồi, thật sự rất tốt.
Ăn xong bữa, Trình Hào liền tạm biệt với Lâm Vũ Tầm, mang theo Danny về tới chỗ bọn họ ở.
Giống như hôm qua, anh mở một nửa cửa cuốn, sau đó một bên chơi cùng Danny, một bên tự mình làm chút huấn luyện giãn cơ đơn giản.
Chơi như vậy một hồi, Danny còn tràn đầy phấn khởi, Trình Hào lại cảm thấy chơi máy bay giấy, thuyền giấy có chút tẻ nhạt, suy nghĩ một chút, anh quyết định lấy tờ áp phích quảng cáo Lâm Vũ Tầm dùng để học viết chữ ngày hôm qua ra, sau đó ở phía trên viết tên Danny bằng tiếng Anh cho Danny xem.
Anh chỉ chỉ cái từ đơn này, rồi chỉ chỉ vào Danny, thử dạy Danny biết chữ.
Người câm điếc học biết chữ khó khăn hơn so với người bình thường rất nhiều, nhưng không phải là không thể học… Chỉ cần có người kiên trì dạy là được.
Nếu như Danny là đứa trẻ có rất nhiều bạn chơi, Trình Hào dạy nó mấy chữ khô khan, có thể nó sẽ không có hứng thú học, nhưng Danny không phải.
Xưa nay mẹ nó không thèm để ý nó, sau đó Lâm Vũ Tầm đến, sẽ chăm sóc nó, nhưng Lâm Vũ Tầm còn có chuyện khác phải làm, thời gian chơi cùng nó cũng rất ít.
Vì vậy, chỉ cần có người chơi với mình, Danny không quan tâm là làm gì đều tình nguyện.
Sau khi Trình Hào viết từ đơn xong, nó dựa theo đó mà sao chép lại, chẳng mấy chốc đã viết được chữ "Danny
". Trình Hào thấy thế, dạy nó học bảy, tám cái từ đơn như"Tay", "Chân", "Mũi"…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!