Chương 2: (Vô Đề)

Phần 02: Chương 03 + 04

Nhưng tôi không ngồi, quay người đối diện với anh ta.

Ngay sau đó, túm lấy cổ áo anh ta. Anh ta lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì thế?

"Tôi cắn mạnh lên môi anh ta. Dịch: Quân Trần Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Beta: Maria, Sherlyn Những người bên cạnh anh ta cũng nhìn tôi đầy hiếu kỳ. Trong giờ học, phía sau lưng tôi truyền đến rất nhiều tin tức gây chấn động. Chương 03Beta: Maria, Sherlyn Cố Dã quả nhiên là một gã tồi. – Hình như động tác của tôi làm Cố Dã ngây ra. Tôi lại lần nữa xúc động, trước khi mất trí nhớ mắt tôi mù đến mức nào mà lại đi thích một gã cặn bã như thế này? Tôi hỏi thẳng:"Anh vẫn luôn nói với bọn họ là anh không có bạn gái?

"Chương 03 Ngay sau đó, túm lấy cổ áo anh ta. Trong giờ học, phía sau lưng tôi truyền đến rất nhiều tin tức gây chấn động. Tôi nghe thấy phía sau có người nhỏ tiếng hỏi:"Cố Dã, hoa khôi của khoa mình bị làm sao thế?

"Tôi đi đến bàn trước bàn của anh ta. Anh ta lạnh nhạt trả lời:"Sao thế?

Có ý kiến gì?

"Khóe miệng giật giật, Cố Dã còn có mặt mũi hỏi người bạn gái là tôi đây có ý kiến gì? Tôi vươn tay về phía anh ta. Dịch: Quân TrầnNhưng tôi không ngồi, quay người đối diện với anh ta. Hình như anh ta hơi sửng sốt, đôi lông mày đẹp cau lại. Anh ta lạnh nhạt hỏi:"Có chuyện gì thế?

"Đôi mắt sâu thẳm của anh ta cũng không e dè nhìn thẳng tôi. Hình như động tác của tôi làm Cố Dã ngây ra. Tôi hỏi thẳng:"Anh vẫn luôn nói với bọn họ là anh không có bạn gái?"

Cố Dã còn tồi hơn trong tưởng tượng của tôi, tôi bị như vậy rồi mà một câu quan tâm anh ta cũng không muốn nói.

Tôi vươn tay về phía anh ta.

Hình như động tác của tôi làm Cố Dã ngây ra. Chương 03Những người bên cạnh anh ta cũng nhìn tôi đầy hiếu kỳ.

Tôi hạ quyết tâm, nhất định phải trả thù anh ta thật độc ác.

Tôi là bạn gái anh ta, xảy ra tai nạn giao thông nằm viện cả một tuần mà anh ta cũng không đến thăm lấy một lần. Tôi hạ quyết tâm, nhất định phải trả thù anh ta thật độc ác. Cố Dã đưa mắt nhìn sau đầu tôi, đôi mắt sâu như giếng cổ không chút gợn sóng. 

Tôi không để ý những người khác, chỉ nhìn chằm chằm Cố Dã.

Tất cả ánh mắt của mọi người tập trung nhìn vào tôi, nghi ngờ sao tôi lại hỏi như vậy.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một cái, xoay người ngồi xuống.

Ánh mắt anh ta theo bản năng tránh né tôi, nhưng rồi lại nhìn về phía tôi, dường như muốn hỏi tôi có chuyện gì. Đôi mắt sâu thẳm của anh ta cũng không e dè nhìn thẳng tôi.

Cố Dã còn tồi hơn trong tưởng tượng của tôi, tôi bị như vậy rồi mà một câu quan tâm anh ta cũng không muốn nói.

Cố Dã đưa mắt nhìn sau đầu tôi, đôi mắt sâu như giếng cổ không chút gợn sóng. 

Hình như anh ta hơi sửng sốt, đôi lông mày đẹp cau lại. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Anh ta lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì thế?

"Hình như anh ta hơi sửng sốt, đôi lông mày đẹp cau lại. Kéo anh ta lại gần tôi. Kéo anh ta lại gần tôi. Cố Dã quả nhiên là một gã tồi. Tôi hỏi thẳng:"Anh vẫn luôn nói với bọn họ là anh không có bạn gái?

"Bây giờ còn coi như không nhìn thấy vết thương trên đầu tôi. Tôi là bạn gái anh ta, xảy ra tai nạn nằm viện cả một tuần mà anh ta cũng không đến thăm lấy một lần."Cố Dã, mày được đấy, hoa khôi lớp số 6 gửi tin nhắn tìm mày hẹn hò mà mày cũng cự tuyệt? Chẳng phải mày vẫn chưa có bạn gái đấy à?

Sao lại không đồng ý thế?

"Tôi định nói gì đó thì chuông vào học vang lên. Tôi không để ý những người khác, chỉ nhìn chằm chằm Cố Dã. Cố Dã quả nhiên là một gã tồi. Bây giờ còn coi như không nhìn thấy vết thương trên đầu tôi. Anh ta lạnh nhạt hỏi:"Có chuyện gì thế?"

Tôi chỉ lên băng gạc trên đầu mình: "Anh không có gì muốn nói à?"Tôi chỉ lên băng gạc trên đầu mình: "Anh không có gì muốn nói à?"

"Cố Dã, mày được đấy, hoa khôi lớp số 6 gửi tin nhắn tìm mày hẹn hò mà mày cũng cự tuyệt? Chẳng phải mày vẫn chưa có bạn gái đấy à? Sao lại không đồng ý thế?

"Tôi cắn mạnh lên môi anh ta. Nhưng tôi không ngồi, quay người đối diện với anh ta. Tôi nghe thấy phía sau có người nhỏ tiếng hỏi:"Cố Dã, hoa khôi của khoa mình bị làm sao thế?

"Hình như anh ta hơi sửng sốt, đôi lông mày đẹp cau lại. Hình như động tác của tôi làm Cố Dã ngây ra. Tôi nghe thấy phía sau có người nhỏ tiếng hỏi:"Cố Dã, hoa khôi của khoa mình bị làm sao thế?"

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta một cái, xoay người ngồi xuống. Tôi đi đến bàn trước bàn của anh ta. Anh ta thử nói một câu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!