Kỹ thuật diễn xuất của Giản Hoa kém hơn so với Lý Phỉ. Thật ra trong giới giải trí cũng nhiều người không có kỹ thuật diễn xuất, chỉ có khuôn mặt, lại còn muốn làm ngôi sao điện ảnh.
Nhân vật duy nhất họ diễn được mà không có khuyết điểm nào là mặt than*.
*mặt than: mặt đơ như bài tây, không có biểu cảm gì cả.
Giản Hoa cũng không tệ lắm, người thường rất khó nhìn ra cậu đang nghĩ cái gì.
"Cậu có vẻ quen với mấy chuyện này, xem ra là người biết chuyện."
Thế mà Hoắc Vi không lảng sang chuyện khác, cậu ta nhận luôn, cười tươi như một đứa trẻ:
"Điều này cũng nhìn ra được à? Đại ca, ánh mắt của anh sắc bén thật đấy, em đúng là người biết chuyện. Em có chuẩn bị ít đồ ăn đem theo bên mình, nhưng đám khỉ kia cướp ba lô của em. Đúng là thảm không sao kể hết!"Biên tập: Di
Đây là người thứ nhất nhận mình là kẻ xuyên sách trước mặt Giản Hoa.
Cậu không khỏi nhìn kỹ lại Hoắc Vi, muốn tìm ra điểm khác biệt trên người cậu ta. Đúng là phí công, dù thế giới này là một quyển sách, nhân vật trong nguyên tác và kẻ xuyên sách cũng không khác nhau về bề ngoài.
"Đại ca, anh không cần giả vờ đâu. Anh dự đoán trước được mọi việc, còn không thèm quan tâm đến đồ ăn. Chắc chắn là giống em…"
Hoắc Vi! Đủ rồi đó!
Quan Linh ngắt lời người trẻ tuổi, vẻ mặt cô không tốt lắm, Giản Hoa phân biệt được địch ý này hướng về Hoắc Vi.
Người bị răn dạy lộ vẻ mặt đáng thương, chạy sang bên cạnh, để lại một mình Giản Hoa đối mặt với Quan Linh.
"Tôi là Quan Linh. Cái tên vừa rồi nói đúng đó, cậu là người biết chuyện à?" Nữ tri thức không cho Giản Hoa đường sống, mở mồm ra là hỏi.
"Người biết chuyện? Chẳng lẽ có người dự đoán được tận thế đến?"
Người từ giới điện ảnh đã giả ngu, thì phải giả đến cùng.
Quan Linh nhăn mày:
"Tận thế? Ai nói với cậu như thế?"
"Người vừa rồi đá cửa kho hàng."
"Cái tên vô lại trong đầu toàn bã đậu với chất thải màu vàng á?" Quan Linh cười nhạo,
"Gã cho rằng mấy người phụ nữ lái xe xịn, không phải phú nhị đại cũng là nhị nãi*. Loại người như thế, cậu tin được lời gã nói à?"
*Phú nhị đại: con cháu của ông nào lắm tiền nhiều của. Nhị nãi: vợ bé
"Tôi không biết chuyện gì xảy ra với thế giới này."
"Là một quyển sách, cậu hiểu không, thật ra chúng ta đang sống trong một quyển sách!" Quan Linh khó chịu nói.
Con ngươ Giản Hoa co lại, cậu không nghĩ Quan Linh lại dễ dàng nói ra bí mật như vậy. Chẳng lẽ cậu đã nhìn nhầm, thật ra Quan Linh không phải người thận trọng? Giản Hoa suy tư.
Cậu phát hiện, mọi người đang ngồi ở ven đường, sau khi nghe xong câu này, có người cuộn mình lại theo bản năng, có người khóc lớn hơn, nhưng không ai tỏ ra ngạc nhiên.
Xem ra đây là một bí mật được công khai.
Mặt Giản Hoa không hề thay đổi, nhìn Quan Linh. Hoắc Vi ở bên không chịu được cô đơn, chen họng vào: Như này, đại ca…
Tôi tên là Jody.
Giản Hoa thường ngày cũng hay gặp nhiều người xưng anh gọi em, kêu anh gọi chị, nhưng người trẻ tuổi tính cách sáng sủa như Hoắc Vi lại khiến cậu có cảm giác xấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!