Mất đến năm giây, Lý Phỉ và Giản Hoa vẫn không thể hiểu nổi nghĩa của lời này.
Sách, sách gì? Biên tập: Di
Thế giới này là một quyển sách, vậy thì chúng ta –
Cạch. Giản Hoa đã phản ứng lại, thìa canh rơi vào trong bát, nước canh bắn lên quần áo cậu. Giản Hoa không có để ý, cậu dùng ánh mắt nhìn kẻ điên nhìn thiếu tá Trương.
Nụ cười mỉa mai trên khuôn mặt Lý Phỉ nở rộ, rồi lại bỗng cứng đờ. Biên tập: Di
Họ đều đang tự hỏi một vấn đề: Trương Diệu Kim lấy một cái cơ vô lý như vậy là có ý gì? Muốn triệt để chọc giận họ, thì có lợi gì cho thiếu tá Hồng Long?
Biên tập: Di
Giản Hoa nhớ tới người trẻ tuổi đi xe đạp leo núi lưng đeo ba lô đồ ăn, nói đến hai chữ tình tiết.
Lý Phỉ nhớ tới đoạn đối thoại nghe được trên cầu thang khách sạn Trân Châu, ngày đó nhóm côn đồ nói là
"ngày bùng nổ chính xác được ghi lại, có khi trong phòng còn có kẻ khác thức tỉnh".
Tin tức linh thông, biết được chuyện về Thế giới Bị Từ Bỏ không kỳ lạ, dự báo được hôm đó sẽ có chuyện xảy ra cũng không kỳ lạ, nhưng còn
"chính xác được ghi lại"?
Ghi lại ở đâu, là trong sách tiên tri lưu truyền từ ngàn năm trước sao? Biên tập: Di
Lý Phỉ hoang mang, còn nghĩ nếu có vấn đề không rõ thì đành gác lại, nhưng giờ chúng nó lộ ra toàn bộ, sự thật phi lý như muốn nuốt chửng anh. Lý Phỉ muốn phản bác vài lời, nhưng lần đầu tiên thấy vụng miệng.
Biên tập: Di
Không khí trong phòng trở nên cực kỳ áp lực, áp lực đến không thở nổi. Biên tập: Di
Trương Diệu Kim nhíu mày. Người trẻ tuổi bên cạnh hắn đã đưa tay lên thắt lưng, thiếu tá Trương dùng ánh mắt ngăn cản.
Dụng cụ trên bàn bỗng chấn động, con số hiển thị trên màn hình liên tục tăng lên.
Khụ! Thiếu tá Trương chủ động phá vỡ không khí bế tắc. Hắn cố gánh khí tức nguy hiểm sắp hóa thành lốc xoáy trước mặt, trịnh trọng nói,
"Tôi biết, việc này nghe qua rất quá đáng…"
Bốn con mắt quét đến, trong đó là lửa giận thiêu đốt:
"Đâu chỉ quá đáng? Rõ ràng là nói đùa! Trương Diệu Kim hiểu được tâm trạng này. Toàn bộ Hồng Long đều nghẹn lời đối với lịch sử trò chuyện được ghi lại, hiện giờ có người còn chưa chấp nhận được nội dung bên trong."Cơ quan bí mật quốc gia, ngay cả cái cớ tốt hơn cũng không thèm lấy?Giản Hoa trầm mặt.Hay là, tôi đổi cách nói khác?"daovadaoDi
Trương Diệu Kim đã mặc bộ quân phục này mười mấy năm, đã trải qua nhiều mưa bom bão đạn, số lần đối mặt trực tiếp với sống chết nhiều đến mức cả hai tay đều đếm không hết.
Dù biết rõ dị năng của Giản Hoa và Lý Phỉ có bao nhiêu đáng sợ, thiếu tá Trương vẫn chống đỡ được, sắc mặt như thường, chậm rãi nói:
"Vận mệnh của chúng ta đã được viết sẵn trên giấy. Khi chúng ta đã biết được kết cục, thì muốn thay đổi cũng không khó."
Lý Phỉ bình tĩnh trở lại, hai tay lồng vào nhau thành hình tháp, cúi đầu, ngón trỏ gấp lại, đặt trán lên trên, chắc là anh đang suy nghĩ sâu xa.
Biên tập: Di
Giản Hoa nhắm mắt lại, lúc sau mới dùng giọng nhẹ đến gần như không nghe thấy nói: Bằng chứng.Biên tập: Di
"Thuộc về hồ sơ đặc cấp của quốc gia, tôi không thể mang theo bên người."
"Nhưng anh lại không hề để tâm, thuận miệng nói ra bí mật này?" Lý Phỉ cười một tiếng không rõ ý. Khi anh giương mắt lên, trong một giây từ khe mắt nhìn Trương Diệu Kim. Ánh mắt kia khiến thần kinh người trẻ tuổi buộc chặt, da đầu run lên, theo bản năng lùi hai bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!