Chương 9: (Vô Đề)

Lâm Gia Nhạc lưu luyến lúc lâu ở trường đại học A mất cả nửa buổi chiều, đến khi thấy sắc trời không còn sớm cậu mới đứng lên đi ra ngoài.

Một nam sinh vóc dáng cao lớn trên lưng đeo túi du lịch chặn đường cậu "Bạn học này cho hỏi chút được không, kí túc xá nam của tiến sĩ ở đâu vậy?

"Lâm Gia Nhạc bị tiếng gọi này làm xấu hổ, nhưng trong lòng cũng mừng trộm một chút, bản thân mình nhìn giống sinh viên đại học A đó. Cậu nhìn nam sinh rạng rỡ trước mắt, đỏ mặt nói"Ngại qua, tôi không biết, tôi cũng không phải học sinh ở đây."

Nam sinh kia nhe răng cười "Không sao, vẫn cảm ơn cậu!"

Lâm Gia Nhạc xua tay "Đừng khách sáo!" Sau đó trên cả đường về đều cảm thấy lâng lâng vui sướng, thì ra bản thân mình nhìn giống sinh viên đaị học A, thật sự là hiểu lầm tốt đẹp. Nghĩ đến hiện trạng của mình lại có chút uể oải, cậu phải tự khích lệ bản thân:

Cố gắng, Lâm Gia Nhạc, tương lai màynhất định có thể đến đại học A học!

Lâm Gia Nhạc trở lại thành phố D trong vô vàn lời dặn dòn yêu thương của gia đình Lưu Minh Lượng, khóe mắt đỏ nhưng trên mặt lại là nụ cười không dứt, những người tốt như vậy sao phải khóc chứ, hẳn là phải vui mới đúng, nên cậu luôn cố gắng tươi cười.

Trước khi năm mới tâm trạng rất tốt nhưng công việc lại bận. Qua Tết dương lịch mọi người đều mang tâm tình vội vã muốn về quê đón Tết âm lịch, tâm tư bồn chồn tự nhiên khiến một vài người không còn kiên nhẫn làm việc, rất nhiều chuyện đều dồn ép phải hoàn thành trước năm mới tỷ như tính tiền, kiểm kê, tổng kết, … nên so với bình thường càng thêm bận rộn.

Lâm Gia Nhạc vội vàng lo giấy tờ, làm bảng biểu, bị khách giục, thói quen của người Trung Quốc chính là vậy, việc năm nay không hề muốn vướng tới năm sau.

Nhà xưởng thì nghỉ có thể nghỉ rồi, khách bên kia lại vẫn giục hàng, hai bên đôi co, Lâm Gia Nhạc làm nhân bánh bích quy đứng giữa, thật sự là sứt đầu mẻ trán.

Chẳng qua làm việc rồi cùng có kết quả, thời gian chậm dần, cuối cùng giấy tờ cũng được giải quyết ổn thỏa, mọi người có thể an tâm nghỉ ăn Tết. Trước khi nghỉ mấy ngày nhân viên trong công ty bắt đầu kích động hỏi han chuyện lương thưởng cuối năm.

Lâm Gia Nhạc chưa từng biết những chuyện thế này trong công xưởng, ban đầu còn chẳng hiểu rõ mọi người đang nói chuyện gì, cuối cùng nghe ngóng từ chỗ Trương Kiến mới biết được thì ra mỗi cuối năm đều sẽ có hoạt động rút thưởng được tổ chức.

Phần thưởng là từ lời nhuận khách hàng gửi, có khi lại là do công xưởng đầu tư, có còn cả tiền mặt.

Đến khi hoạt động được tổ chức thì các ngành có thể đăng kí tiết mục tham gia, gần giống với lễ hội cuối năm trong công xưởng. Lâm Gia Nhạc cũng vô cùng hứng thú với hoạt động này.

Phòng kinh doanh bán hàng của cậu với mấy đồng sự ở tổ nhân sự liên kết với nhau đăng kí một tiết mục nhảy đường phố, mọi người nhiệt tình lôi kéo Lâm Gia Nhạc, nhưng cậu từ nhỏ tới lớn chưa từng nhảy múa, Lâm Gia Nhạc cười nói nhảy dây thì được chứ nhảy múa thì không.

Ngày hai mươi hai tháng giêng, thứ bảy, cách thời gian nghỉ Tết chỉ còn năm ngày, buổi lễ hội của công xưởng được tổ chức. Từ sáng sớm đã có rất nhiều công nhân vội vàng dựng lên một sân khấu ở thảm cỏ chỗ kí túc xá.

Đến giữa trưa trong bãi đỗ xe của kí túc xá có ba chiếc xe: một xe ô tô màu đen, một xe có mái che bằng vải bạt màu hồng nghe nói là xe thể thao, còn có một chiếc xe màu vàng nhạt nữa. Ông chủ thần bí người Hồng Kông ít khi lộ diện cũng đã tới, đi cùng ông ta còn có vợ và con gái của ông ta.

Có một vị đồng sự nhiều chuyện nói, đó chỉ là vợ bé của ông ta. Lâm Gia Nhạc nghe xong cảm giác càng lạ, chẳng lẽ ở Hồng Kông vẫn giống xã hội cũ, đàn ông vẫn có thể cưới vợ bé?

Nhưng cậu không phải là người nhiều chuyện, cho nên cũng không hỏi thêm.

"Nhìn kia, Cadillac là của ông chủ, bà chủ ngồi xe Mercedes, còn Ferrari là của cô con gái.

"Đồng sự Daniel đứng ở cửa văn phòng chỉ mấy chiếc xe. Lầm Gia Nhạc không hiểu về xe, nhưng cậu cũng giống đa số đàn ông khác có cảm tính nhất định về các loại ô tô, cho nên cố gặng hỏi người đồng sự mới biết được đâu là Mercedes, đâu là Ferrari, đâu là Cadillac. Thì ra biểu tượng vòng tròn có ba thanh chéo là Mercedes, Lâm Gia Nhạc nhớ chiếc xe Hạ Phương Húc đi cũng có biểu tượng này."Mấy chiếc xe này quý lắm hả?

"Lâm Gia Nhạc thuận miệng hỏi. Daniel bĩu mỗi, nói chuyện giống như tên nhà giàu"Nói cậu cũng không hiểu, mỗi một chiếc xe ở đây ấy, tiền cậu kiếm cả đời cũng không mua nổi đâu, thấp lắm cũng đã trăm vạn rồi.

Nhưng nhìn phong cách xe của bà chủ thật ra tiện nghi nhất, chiếc Ferrari kia  có lẽ đắt hơn chiếc Mercedes, nhưng đắt nhất vẫn là chiếc Cadillac của ông chủ, hàng thủ công, bản giới hạn trên toàn cầu, chắc phải hơn hai trăm vạn, trong nước không mua nổi đâu."

"Vậy à." Lâm Gia Nhạc nhẹ nhàng liếc mắt một cái rồi lại quay sang chỗ khác làm việc, một ngàn vạn hay một trăm vạn thì với cậu chúng chẳng khác gì nhau, chỉ là một đống những con số mơ hồ, cậu hoàn toàn không có khái niệm.

Cậu chỉ nghĩ tích cóp được ba bốn vạn là tốt rồi, đi học ba bốn năm, ba bốn vạn mới thực sự là tiền, mới thực sự cho cậu đi học được.

Buổi họp cuối năm bắt đầu, Lâm Gia Nhạc được nhìn thấy rất nhiều ông chủ ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong đó có cả Hạ Phương Húc và ba người phụ nữ ăn mặc vô cùng quý phái, một người hơi lớn tuổi hai người còn lại thì trẻ hơn.

Chỗ ngồi của phòng kinh doanh và bán hàng của cậu ở gần phía trước, buổi họp chưa bắt đầu cho nên Lâm Gia Nhạc nhàm chán bắt đầu đánh giá ông chủ lớn đang ngồi phía trước mình, người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi phía tay phải của ông chủ kia, bà ấy liên tục nghiêng đầu nói chuyện với ông chủ.

Ông chủ khoảng sáu bảy mươi tuổi, ông ta vui vẻ cười rồi liên tục gật đầu, người phụ nữ kia thoa son đỏ tươi, quần áo trang sức cũng vô cùng rực rỡ. Lâm Gia Nhạc nhìn đôi môi đỏ tươi và gương mặt trắng tuyết kia, trang điểm thật đậm.

Hạ Phương Húc ngồi giữa hai người con gái của ông chủ, nhìn giống như là hai tay ôm mĩ nhân, hai cô thiên kim kia luôn miệng nói cười với anh ta.

Bà chủ đột nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Gia Nhạc một cái. Lâm Gia Nhạc nhìn gương mặt kia trong lòng lại đột nhiên cảm thấy căng thẳng, gương mặt này thật quen, nhất là đôi mắt to, khóe mắt kéo cao kia. Nhưng cậu vẫn không nghĩ ra đã gặp gương mặt này ở đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!