Chương 8: (Vô Đề)

Lúc Tết nguyên đán đã gần kề, cậu gọi điện cho Lưu Minh Lượng nói là sẽ đến Quảng Châu thăm anh ta. Đây là một số điện thoại di động, năm nay di động còn chưa hoàn toàn thông dụng, có phần giống như xa xỉ phẩm, Lưu Minh Lượng là một dân công, còn chưa đủ tiền mua đi động, số anh ta đưa cho Lâm Gia Nhạc là số máy của người quản lí, chẳng qua tìm người cũng khá tiện.

Đầu kia điện thoại Lưu Minh Lượng nói rất lớn cùng với tiếng mũi khoan vang lên có cảm giác chói tai, nghe Lâm Gia Nhạc nói muốn đến đó anh ta vô cùng vui vẻ, nói rõ cho cậu phải đi xe nào đến đâu ở sân ga đợi anh ta.

Lâm Gia Nhạc vậy mới nghĩ đến cậu đến thăm họ thật ra cũng không tiện lắm, ít nhất sau khi đến ga cậu sẽ không có ai để gọi điện cho Lưu Minh Lượng, nếu anh ta đã nói đợi cậu ở sân ga, vậy nên đến sớm hơn một chút, tốt nhất là trước buổi trưa.

Mặc kệ cậu tính toán thời gian thế này thì vẫn tính thiếu cái tình hình giao thông ngày lễ, lúc cậu tới được nhà ga Lưu Minh Lượng nói thì đã rất muộn. Lâm Gia Nhạc đi một lát đã thấy hai cha con Lưu Minh Lượng đang ôm nhau ngồi ở bồn hoa cạnh biển giao thông, Ngưu Ngưu đã ngủ say từ bao giờ.

Tuy rằng mùa đông ở Quảng Châu không quá lạnh nhưng lúc nguyên đán vẫn lạnh hơn bình thường, có khi chỉ khoảng 10 độ, hai cha con đã đợi trong giá lạnh hai ba tiếng đồng hồ.

"Anh Lưu!" Lâm Gia Nhạc vừa lên tiếng đã cảm thấy cay cay sống mũi, nếu biết phiền thế này cậu sẽ không quấy rầy bọn họ.

"Gia Nhạc, cuối cùng cậu cũng tới."

Lưu Minh Lượng rõ ràng rất vui vẻ "Anh quên nói với cậu ngày lễ sẽ kẹt xe rất lâu, cậu ngồi xe lâu thế rồi, có mệt không?"

Lâm Gia Nhạc thiếu chút nữa bật khóc "Anh Lưu, xin lỗi, em không nghĩ kẹt xe lâu thế, làm hai cha con anh phải chờ lâu, trời còn lạnh nữa, làm hai người lạnh cóng rồi."

Lưu Minh Lương bật cười, hàm răng trắng noãn nổi bật trên gương mặt ngăm đen khiến nụ cười của anh ta trở nên rất thuần phác thân thiết, khiến Lâm Gia Nhạc cảm thấy như gặp được người thân

"Không sao, quần áo mặc đủ ấm. Không có di động không tiện liên lạc, đợi sang năm anh mua di động thì lúc cậu đến đây cũng tiện. Đi nào, nhanh chân, chắc cậu đói lắm, chị dâu cậu làm xong cơm rồi, về là ăn thôi."

Lâm Gia Nhạc nói "Anh, để em bế Ngưu Ngưu cho."

"Không sao, nó cũng không nặng, nó ngoan lắm, cũng mới ngủ thôi.

"Lưu Minh Lượng tươi cười. Lưu Minh Lượng ở tại một căn phòng sau sân ga, phòng ở có hai gian một phòng, là kiểu phòng ở cũ nên giá rất mềm. Lưu Minh Lượng vừa gõ cửa vừa nói với Lâm Gia Nhạc"Đến nhà anh thì đừng khách sao, chị dâu cậu với bà cụ đều là người dễ tính, cậu cứ thoải mái đi.

"Lâm Gia Nhạc gật đầu nhưng trong lòng vẫn hồi hộp. Một bà lão hơi béo đứng ra mở cửa, câu đầu tiên là tiếng Quảng Đông"Đến rồi à?

"Xem ra vợ Lưu Minh Lượng là người Quảng Đông. Lưu Minh Lượng nói tiếng phổ thông với bà lão"Mẹ, đây là cậu em đồng hương nhường chỗ cho con trên xe lửa lần trước, Gia Nhạc."

Lâm Gia Nhạc dùng tiếng Quảng Đông nói "Chào bác, cháu là đồng hương của anh Lưu, tên là Lâm Gia Nhạc."

Bà lão cười vui vẻ, hai mắt cong lên tựa vầng trăng khuyết "Còn nói được cả tiếng Quảng Đông, không tệ, còn giỏi hơn anh Lưu. Mau vào nhà.

"Bà lão cầm cho cậu một đôi dép. Lưu Minh Lượng ôm Ngưu Ngưu vào phòng ngủ. Lâm Gia Nhạc đổi dép rồi vào nhà. Tuy rằng nhà đã cũ, nhưng rất sạch sẽ, có cảm giác ấm áp của gia đình, một người phụ nữ khoảng hơn hai mươi tuổi đeo tạp dề đang sắp xếp một bàn cơm bước ra, dùng tiếng phổ thông nói"Đến đây, ngồi xuống đi, đồ ăn chị làm xong cả rồi, một lát là ăn cơm."

Lâm Gia Nhạc nghĩ đây là vợ Lưu Minh Lương, Dư Lan, cậu chào "Em chào chị."

"Chào em, em ngồi đi, đừng khách sáo.

"Dư Lan gật đầu cười nói. Lưu Minh Lượng đặt Ngưu Ngưu vào trong phòng ngủ rồi mới ra. Lâm Gia Nhạc đã đang rót nước cho bà cụ. Lưu Minh Lượng xoa xoa hai tay"Trong nhà chẳng có gì, đừng khách sao, ra ngoài làm công đều thế này."

Lâm Gia Nhạc gật đầu "Em không sao, đến nhà anh tựa như cảm giác về nhà mình, rất ấm áp."

Hiển nhiên Lưu Minh Lượng rất thích câu nói này, cười tươi tới mức thấy được cả nếp nhăn nơi khóe mắt. Anh hỏi cuộc sống của Lâm Gia Nhạc hiện giờ rồi nói

"Cũng tốt, nếu ông chủ đã để mắt đến cậu thì cậu cố gắng làm cho tốt. Tương lai nhất định có thể phát triển."

Lâm Gia Nhạc nghe lời "Em biết mà." Cậu nhớ tới những thứ mình mang theo liền mở ba lô ra, lấy hộp chocolate và hai bình dầu oliu

"Anh, đây là đồ của công xưởng phát cho, kẹo này là cho Ngưu Ngưu, còn dầu oliu em không biết dùng làm gì nên mang đến đây. Những cái khác em cũng không lấy thêm."

Vừa đúng lúc Dư Lan bưng thức ăn lên, vừa nhìn đến mấy thứ đặt trên bàn liền nói

"An nha, em tới chơi là được rồi, còn mang nhiều đồ thế làm gì. Khách sáo quá!"

Lâm Gia Nhạc ngại ngùng cười "Đều là đồ của công xưởng phát, em cũng không tốn tiền mà. Chị xem dầu oliu có dùng được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!