Chương 70: Phiên ngoại cuối

Năm Lâm Gia Nhạc hai mươi tám tuổi, cùng Thịnh Mặc nhận nuôi một đứa bé, là một cậu bé tám tuổi.

Ngày hôm ấy họ đến trung tâm xã hội Dương Quang, muốn nhận nuôi một đứa bé, tuổi nhỏ một chút, như vậy còn có thể bồi dưỡng tình cảm. Lúc họ đến, đúng lúc gặp hiệu trưởng đang kéo tai một cậu nhóc dạy bảo nó, cậu bé kia vừa kêu đau nhưng cũng đang toét miệng cười.

Viện trưởng già nua giận dữ bảo

"Đông Đông, con mà còn tiểu vào máng nước nữa thì cẩn thận ta vặn tai con xuống đấy, có phải lâu rồi không bị ta nhéo lỗ tai nên ngứa da rồi không. Lần sau còn tái phạm thì đừng có đến gặp ta!"

Cậu bé kia xin tha "Bà viện trưởng ơi, con sai rồi, bà tha cho con đi, sau này con không bao giờ làm thế nữa. Nhưng bà đừng không quan tâm con, bà bảo con quét rác, bảo con ăn cà rốt con cũng sẽ đồng  ý hết."

Lâm Gia Nhạc đột nhiên cảm thấy đứa bé này rất hợp ý, nho nhỏ hơi đen, có một đôi mắt rất sáng, tuy rằng mắt không quá to nhưng rất có hồn, vì thế cậu bảo Thịnh Mặc "Chúng ta nhận nuôi đứa trẻ lớn một chút nhé."

Thịnh Mặc nghe cậu, đứa trẻ lớn một chút cũng được, không phải lo lắng quá nhiều, nhưng cũng có chỗ không tốt, nếu không giao tiếp được thì khó nói là có tình cảm không, mà sợ với tình huống của họ, chỉ e sẽ dễ xảy ra vấn đề, thật sự có chỗ khiến người ta phải lo lắng.

Sau đó phải mật một thời gian họ mới làm xong thủ tục nhận nuôi. Vì đứa trẻ tên Đông Đông kia là do bản thân nó không muốn bị nhận nuôi, nhưng bà viện trưởng thì lại rất mong Đông Đông được người tốt nhận nuôi dưỡng, cho nên bà dành rất nhiều công sức thuyết phục nó.

Sau khi Đông Đông đến nhà họ, biểu hiện hoàn toàn là không nghe lời, thậm chí có làm vỡ một chiếc bát trong bộ bát ngọc mà Lâm Gia Nhạc tặng cho Thịnh Mặc lúc anh mới chuyện nhà, vốn cũng chỉ vì Lâm Gia Nhạc gặp cho nó một miếng cà rốt mà nó không thích ăn, nó giận dỗi, ném bát xuống, bát rơi xuống sàn, vỡ nát.

Thịnh Mặc tức đến mức muốn đánh đòn nó, bị Lâm Gia Nhạc ngăn lại.

Lâm Gia Nhạc cúi đầu nói

"Con không muốn ở nhà của chúng ta? Vậy con về trung tâm thôi. Viện trưởng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, mỗi ngày đều phải lo lắng cho mấy đứa trẻ, một ngày nào đó sẽ mệt chết, con không sợ làm viện trưởng mệt chết thì về đi. Nếu con có lương tâm, thì ở lại nhà chúng ta cho tốt, chúng ta cho con ăn, cho con ở, cho con đi học, sau này kiếm được tiền rồi muốn đưa ai thì đưa." Lâm Gia Nhạc chắc chắn đứa bé này có một trái tim lương thiện, sẽ không chạy về trung tâm xã hội.

Đứa bé quả nhiên bắt đầu ngoan ngoãn, vì nó muốn sau này kiếm nhiều tiền, mua nhiều đồ thật tốt nó nhìn thấy trong TV cho viện trưởng.

Lâm Gia Nhạc đặt cho nó một cái tên khác, là Thịnh Tiểu Phàm, hi vọng nó có thể bình an lớn lên như một đứa trẻ bình thường. Đông Đông không thích, chê tên này khó nghe. Thịnh Mặc nói

"Con nên biết điều đi. Lúc đầu ta còn muốn gọi con là Thịnh Phàm, là chú Lâm kiên trì đổi thành Thịnh Tiểu Phàm cho con. Con muốn gọi là Thịnh Phàm hay Thịnh Tiểu Phàm đây?" Đông Đông suy nghĩ một lát rồi đồng ý cái tên Thịnh Tiểu Phàm, vì Thịnh Tiểu Phàm dù sao vẫn nghe hay hơn cơm thừa.

Thịnh Tiểu Phàm ngoan ngoãn rồi thì mới thấy gia đình này cũng không tệ. Chú Thịnh là giảng viên đại học, chú Lâm là giám đốc công ty, sống trong một khu chung cư xa hoa, trong nhà không thiếu cái gì, còn có hai chú chó lông vàng tên là Đâu Đâu và Mộc Mộc.

Thịnh Tiểu Phàm chẳng mấy chốc đã chuyển trường khỏi trung tâm xã hội, chuyển đến trường tiểu học Dục Anh ở gần đó, điều kiện bình thường đều tốt hơn hồi ở trung tâm xã hội rất nhiều, cần gì cũng có. Hơn nữa mỗi ngày đều có người kèm cho nhóc học bài, thậm chí còn được chơi máy tính một tiếng đồng hồ.

Chú Thịnh và chú Lâm đều là những người biết nói lý lẽ, hai người họ rất tôn trọng ý kiến của nó, ví dụ như muốn ăn gì, uống cái gì, muốn đi đâu chơi, thậm chí là muốn mua món đồ chơi gì mua kiểu quần áo thế nào, đều hỏi qua ý kiến của nó.

Chú Thịnh nói, trong nhà họ, điểm đặc biệt nhất chính là dân chủ, có ý kiến gì cũng đều được nói ra, cả nhà cùng bản bạc có thể thông qua hay không.

Duy nhất có một điểm, trong nhà không có mẹ.

Ngày đầu tiên đến đây, Thịnh Mặc đã nói thẳng với nó, trong nhà này không có nữ chủ nhân, chỉ có hai người đàn ông, cho nên cháu không phải cảm thấy kỳ lạ, chú Lâm sẽ chăm sóc cháu như mẹ vậy, chú thì giống như ba cháu, cháu có thể gọi hai người chúng ta là chú, cũng có thể gọi là ba, đương hiên ta hy vọng cháu gọi chúng ta là ba, dù sao cháu cũng là đứa con chúng ta nhận nuôi.

Lúc ban đầu Thịnh Tiểu Phàm cảm thấy không tự nheien lắm, không chịu mở miệng gọi, nhưng sống chung vài ngày, Thịnh Tiểu Phàm lén hỏi Lâm Gia Nhạc "Con gọi cả hai người là ba ba sao?"

Lâm Gia Nhạc sửng sốt một chút, bật cười, xoa đầu nó rồi nói "Được. Nếu con muốn phân biệt thì gọi chú Thịnh là ba ba, còn gọi chú là ba nhỏ."

Sáng hôm sau, Thịnh Mặc và Lâm Gia Nhạc nghe Thịnh Tiểu Phàm gọi hai người là ba ba, dù hai người đã chuẩn bị tâm lý cả đêm trước thì vẫn bị kích động một chút, nhìn nhau cười, thoải mái đáp lời.

Cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, họ cảm giác thân phận của mình trở nên thật thần thành, cảm giác có một đứa con thật rồi, trách nhiệm trên vai cũng trở nên nặng nề hơn.

Có thêm một đứa con trai, cuộc sống của hai người phải điều chỉnh rất nhiều, thế giới tự do tự tại của hai người kết thúc, ví dụ như lúc tan làm trước kia chỉ cần muốn là có thể đi xem phim thì nay phải nghĩ đến chuyện về nấu cơm cho con trẻ, làm bài tập cùng con.

Cùng không thể thể hiện quá thân mật nơi công cộng được, phải nghĩ đến ảnh hưởng đối với con trẻ, cái gì mà phòng khách ban công phòng bếp đều phải tạm gác sang một bên, nghĩ cũng đừng nghĩ đến, địa điểm thân mật của hai người chỉ có ở trong phòng ngủ thôi, điều này khiến Thịnh Mặc buồn bực mãi, thở dài kêu ca làm ba rồi ít đi bao nhiêu niềm vui.

Lâm Gia Nhạc liếc anh, chẳng phải anh cũng được hưởng niềm vui làm ba đó rồi sao. Thịnh Mặc ngẫm lại cũng đúng, không oán giận nữa, có được tất có mất.

Thịnh Mặc đi làm càng ngày càng bận, anh đã trở thành giảng viên chính thức rồi, tiếng tăm trong giới kiến trúc cũng càng lúc càng lớn, người đến mời anh thiết kế càng ngày càng nhiều.

Kiến trúc sư nói ra là một nghề nghiệp rất hay, trên thực tế cũng là cái nghề phải dựa vào người ta mà sống, thường xuyên phải làm quá giờ, thường xuyên phải đi công tác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!