Tháng chín năm nay, dưới sự thuyết phụ của Thịnh Mặc, cuối cùng Lâm Gia Nhạc đồng ý đi học một khóa bổ túc. Thịnh Mặc nói đúng, lúc trẻ không học hành thì đến già sẽ hối hận, tiền kiếm chẳng bao giờ xong, cơ hội đến trường mỗi năm lại ít đi. Vì không để bản thân hối tiếc cả đời, Lâm Gia Nhạc quyết định gác công ty sang một bên để đi học tiếp, chuẩn bị cho năm sau thi cao đẳng.
Nhưng vừa cầm đề cương ôn thi lên tay, Lâm Gia Nhạc đã hôn mê, cậu cũng biết chế độ thi vào cao đẳng hàng năm ở Quảng Đông đều được đổi mới, nhưng không ngờ lần này lại thay đổi hết như thế. Thi tổng hợp ba mốn, cái gọi là tổng hợp ấy thế mà là tổng hợp chín môn. Lâm Gia Nhạc học ban tự nhiên, ban xã hội mấy năm rồi không động đến, bây giờ học lại, thật sự là làm khó cậu. Chẳng còn cách nào khác, vẫn phải về tỉnh H thi cao đẳng vậy, may mắn cậu chưa chuyển hộ khẩu về đâu, không thì dù biết khó vẫn phải thi tổng hợp ấy.
Thịnh Mặc cũng từng suy xét lộ tuyến thi cử của Lâm Gia Nhạc, những thấy Lâm Gia Nhạc vẫn một lòng yêu thích và muốn vào đại học A như thế, anh vẫn hi vọng cậu có thể thi con đường chính quy để vào trường, cố gắng cổ vũ cậu ôn thi cao cẳng. Nếu phải về tình H để dự thi, vậy thì về tỉnh H học bổ túc, Thịnh Mặc bàn bạc với ba mẹ, để Lâm Gia Nhạc đến thành phố F học lớp bổ túc và ở trong nhà anh.
Vừa là đến thành phố có chất lượng dạy học tốt hơn quê của Lâm Gia Nhạc, mà còn có ba mẹ anh có thể chăm sóc Lâm Gia Nhạc, đương nhiên, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm một chút. Chỉ khổ bản thân anh, phải ở riêng một mình, hơn nữa còn là ở riêng một năm. Nhưng vì tương lai của Gia Nhạc, anh cắn răng nhẫn nhịn.
Lâm Gia Nhạc vô cùng mong chờ khoảng thời gian sắp tới, nhưng nghĩ đến chuyện sống chung cùng ba mẹ Thịnh Mặc thì lại hồi hộp và lo lắng bản thân không thể sống chung với họ cho tốt.
Công ty tạm thời giao cho Lưu Minh Lượng, Thịnh Mặc vẫn sẽ giúp đỡ thường xuyên, Lâm Gia Nhạc cũng vẫn thuê thêm một sinh viên đến làm quản lý. Cũng là vì Lưu Minh Lượng tuy biết làm việc, nhưng cũng không rành chuyện quản lý, Thịnh Mặc còn có công iệc của anh, không thể quản hết, công ty giờ đã lớn hơn, chậm rãi đi vào quỹ đạo, không có người có chuyên môn quản lý thì không được.
Có thể lại đeo cặp sách đến trường, là Lâm Gia Nhạc mười phần may mắn, nếu không phải gặp Thịnh Mặc, chỉ e cả đời này cậu cũng không còn cơ hội đến trường. Nếu bản thân cậu đủ kiên trì thì cũng sợ chỉ có thể đến lớp buổi tối thôi. Cậu giữ tâm trạng không yên đi về thành phố F, ba Thịnh và mẹ Thịnh đều vô cùng vui vẻ hòa ái với cậu, không hề coi cậu như người ngoài mà giống như đã coi cậu như con của họ, vừa không nhiệt tình quá đáng lại cũng không có gì bất hòa quá mức, cứ vậy ở chung, chuyện gì cũng để Lâm Gia Nhạc tự quyết định, đương nhiên vì cậu phải đi học nên họ quan tâm hơn chuyện sinh hoạt của cậu.
LÂm Gia Nhạc thích việc ở chung như vậy, cậu chia sẽ với Thịnh Mặc sự bất ngờ và vui vẻ của mình, Thịnh Mặc cười cưng chiều "Cái này đúng rồi, lúc anh ở nhà ba mẹ cũng đối xử với anh như thế. Hì hì, Nhạc Nhạc, giờ em là con trai trong nhà anh rồi."
Lâm Gia Nhạc cũng cười hì hì ngây ngô, trong lòng là sự cảm động không nói nổi thành lời, bản thân cậu chưa từng được hưởng thụ tình yêu của ba mẹ, vậy mà hiện giờ đã được bù đắp rồi, đúng là số may mắn lắm. Cho nên cậu không hề xấu hổ, vô cùng tích cực trò chuyện và chung sống với ba mẹ Thịnh. Thịnh Mặc là đứa con không để ba mẹ bận tâm nhiều, cũng ít khi trò chuyện với ba mẹ, điều này khiến ba mẹ Thịnh bớt lo những cũng có đôi chút cảm giác mất mát, bây giờ hai người lại gặp được Lâm Gia Nhạc luôn chủ động trò chuyện với mình, cảm giác thành tựu của bậc phụ mẫu lập tức xuất hiện, khiến hai cụ vui vẻ vô cùng. Không ngờ già rồi còn có thể hưởng thụ cảm giác chỉ bảo con nhỏ, vô cùng thỏa mãi.
Lâm Gia Nhạc sống ở thành phố F rất thoải mái, nhưng cũng vẫn biết cố gắng học tập. Cậu ở trong phòng cũ của Thịnh Mặc, góc nào cũng có bóng hình anh: Trên tường là tấm poster năm xưa Thịnh Mặc tự mình dán lên, vậy mà là Tiểu Hổ Đội, màu đã phai đi ít nhiều mà cũng không bong xuống; trên bàn là ảnh chụp Thịnh Mặc hồi thiếu niên, thiếu niên nho nhỏ đứng trong ảnh cười đến rạng rỡ, gương mặt anh tuấn, tỏa ra sức hút khiến người ta không thể bỏ qua, Lâm Gia Nhạc nhìn cậu thiếu niên ấy, nét cười không nén được tràn ra khóe miệng, bản thân cậu đúng là may mắn lắm, nam sinh khiến bao cô gái ao ước năm đó nay đã hoàn toàn thuộc về cậu; trên giá sách là giấy khen và cúp thưởng, ghi lại những thành tích huy hoàng thời học sinh của Thịnh Mặc; giá sách xếp toàn những quyển sách Thịnh Mặc đã đọc, trên mỗi trang sách đều có những ghi chú của Thịnh Mặc, giọng văn non nớt nhưng thật sự rất cuồng vọng, Lâm Gia Nhạc lúc học tập mệt mỏi thì sẽ xem những cuốn sách cũ này, tưởng tưởng dáng vẻ và giọng điệu của Thịnh Mặc khi nói những lời này, có thể vui đến cả nửa ngày; gay trên giường là chăn gối của Thịnh Mặc, tuy rằng đã được giặt sạch phơi khô nhưng dường như có thể ngửi được hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái thuộc về Thịnh Mặc. Tuy cậu và Thịnh Mặc phải chia xa, nhưng cậu luôn cảm giác được Thịnh Mặc ở ngay cạnh bên, cho nên cũng không cảm thấy quá cô đơn.
Tính ra, cậu bỏ chương trình học đã hơn mộtnăm, giờ học lại, vừa có cảm giác thân thiết lại có cảm giác xa lạ. Cũng may nền tảng kiến thức vẫn còn, cậu lại là kiểu người làm gì cũng toàn tâm toàn ý, học lại lần nữa tương đối dễ dàng.
Lớp bổ túc của cậu không phải là lớp học theo học sinh cấp III bây giờ mà là lớp dành riêng cho những người học bổ túc. Lúc nghỉ giữa giờ không giống với lúc cậu còn đi học cấp III, mỗi ngày chỉ có lớp buổi sáng, buổi tối là lớp tự học thì tùy người đi hay không. Lâm Gia Nhạc mỗi ngày đi học rồi lại luyện vẽ, cậu đăng ký hệ thiết kế, đó là loại hình nghệ thuật chuyên nghiệp, cần phải thi môn năng khiếu.
Lúc biết tin này Lâm Gia Nhạc đã cười, không ngờ cuối cùng cậu lại trở thành một học sinh mỹ thuật. May mắn một năm này cậu chưa từng ngừng vẽ.
MẹThịnh nói trình độ vẽ của cậu thì không phải lo môn thi năng khiếu, nhưng vì muốn chắc chắn hơn một chút nên vẫn tìm giáo viên ôn tập cho cậu. Giáo viên này là giáo viên về hưu môn mỹ thuật của đại học H, họ Phương, giảng viên Phương là bạn bè với ba Thịnh, sâu xa từ thời của ông nội nhà họ Thịnh, sau khi về hưu thì chỉ ở nhà sáng tác, bây giờ thì tranh thủ thời gian nhàn hạ để chỉ bảo cho Lâm Gia Nhạc.
Thầy Phương là một lão tiên sinh vô cùng hiền lành, rất thích một Lâm Gia Nhạc tràn ngập linh khí thế này, ông thường không nói nhiều, nhưng câu chữ đều như châu như ngọc, khiến Lâm Gia Nhạc được lợi không ít, so với các lớp ôn tập thì còn có hiệu quả hơn rất nhiều.
Lâm Gia Nhạc thật sự cảm thấy bản thân rơi vào hũ mật, từ khi cậu gặp được Thịnh Mặc, mọi chuyện đều xuôi chèo mát mái, tất cả đều tốt hơn cả cậu dự kiến. Cậu gọi cho Thịnh Mặc "Thầy Thịnh, em cảm giác từ lúc gặp được anh em luôn gặp chuyện tốt, thật sự quá may mắn khiến em không tin nổi đây là sự thật."
Thịnh Mặc biết đứa nhỏ này trước kia thiếu thốn rất nhiều, đột nhiên có được nhiều hạnh phúc như vậy sẽ sinh ra cảm giác bất an "Nhạc Nhạc, em đừng nghĩ nhiều, cứ làm người tốt như em của trước kialà được. Em cái gì cũng tốt, nhưng những chuyện này đều là do bên ngoài thôi, chuyện học tập vẫn phải dựa vào chính bản thân em, thầy Phương chỉ bảy cho em về hội họa, những cũng phải dựa vào sự luyện tập của chính em, tự em lĩnh hội được. Em muốn làm gì, cũng chỉ cần đừng đánh mất bản thân mình là được.
Đừng cảm thấy em đã có được nhiều thứ, phải đem những thứ đó biến thành những gì hữu dụng, đó chính là sự hồi báo tối nhất cho những người yêu thương em."
Lâm Gia Nhạc khịt mũi "Vâng, thầy Thịnh, em sẽ cố gắng học tập, anh đợi tin tốt của em nhé."
Thịnh Mặc bật cười "Đúng rồi, Nhạc Nhạc phải tự tin như thế này mới đúng."
Lâm Gia Nhạc hỏi "Thầy Thịnh, dạo này anh ổn không? Có ăn cơm đúng giờ không? Đâu Đâu đâu, anh có hầm xương cho nó không?"
Thịnh Mặc xấu hổ cười "Anh đúng giờ ăn cơm mà, đều ăn ở canteen của trường. Từ sau khi em đi thì Đâu Đâu không quen ăn thức ăn của nó nữa, hơi gầy một chút, vừa đúng lúc giảm béo."
Lâm Gia Nhạc vội "Thầy Thịnh, anh mua ít xương hầm cho Đâu Đâu đi, cho vào nồi đun nước lên là được mà."
Thịnh Mặc ngượng ngùng nói với Lâm Gia Nhạc, thật ra anh cũng thử hầm xương cho Đâu Đâu, nhưng lần đầu thêm nước xong anh vào phòng sách vẽ tranh, đến lúc nhớ ra thì xương cháy đen thui rồi, Đâu Đâu ai oán nhìn anh ném cái nồi đi, ai, việc này rất khó. Anh đổi đề tài "Nhạc Nhạc, mười một này anh đặt vé cho em rồi, em về đây vài hôm đi, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon."
"Dạ, vâng, em được nghỉ sẽ về ngay." Tuy Lâm Gia Nhạc bận học, nhưng cậu vẫn còn công ty ở thành phố G, không có việc gì sẽ về xem xét một chút.
Thịnh Mặc lấy tay vuốt lưng Đâu Đâu, con trai ngoan, đợi vài hôm nữa chúng ta có thể cải thiện bữa cơm rồi, đừng vội.
Ngày mười một trở đi, Lâm Gia Nhạc có năm ngày nghỉ, chiều tan lớp cậu vội ra sân bay, bay suốt đêm đến thành phố G. Thịnh Mặc đến đón cậu lúc đó đúng là lệ nóng doanh tròng, nhớ đến thảm luôn, từ khi hai người bên nhau chưa từng chia xa lâu như thế. Anh vốn nghĩ cuối tuần sẽ về nhà để gặp Lâm Gia Nhạc, thế nhưng Lâm Gia Nhạc nói vậy quá lãng phí, nói cậu muốn ở nhà học bài, anh về sẽ khiến cậu xao lãng. Một câu nói dẹp yên được Thịnh Mặc, anh chỉ đành chịu khổ tương tư.
Thật ra chính anh cũng hiểu được chia xa như thế này là đáng giá, để cả hai người có thể bình tĩnh hơn đánh giá tình cảm đôi bên, đặt nền móng cho cuộc sống lâu dài bên nhau sau này.
Đâu Đầu vừa thấy bóng Lâm Gia Nhạc đã liều mình chạy tới, tốt quá rồi, người cứu mạng đã trở lại. Nếu nó biết nói, chắc chắn sẽ tố cáo với Lâm Gia Nhạc: anh Lâm, ba ba nấu xương của em đến đen thui thành than luôn!
Thịnh Mặc cầm túi xách giúp Lâm Gia Nhạc, Lâm Gia Nhạc bế Đâu Đâu đi vài bước mới phát hiện nặng lắm, cậu thả nó xuống cho tự đi "Thầy Thịnh, tuy rằng Đâu Đâu gầy một chút rồi, nhưng vẫn nặng lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!