Biên tập bởi: Có Chút Tò Mò
Thịnh Mặc có chút may mắn, may mắn chính mình hôm nay vừa lúc đến đây, nghe được tính toán của Dư Lan, bằng không đợi Lâm Gia Nhạc đã đi xem mặt, muốn ngăn cản lại càng không dễ dàng.
Sau khi về nhà, anh suy nghĩ cả buổi, cũng không biết nên xử lý việc này như nào mới tốt, bèn gọi điện thoại cho Đới Khởi xin giúp đỡ: "Khởi Tử, cứu mạng!"
Đới Khởi nghe Thịnh Mặc kêu gào bên kia điện thoại, bị doạ sợ hết hồn: "Thịnh soái, xảy ra chuyện gì?"
Thịnh Mặc hổn hển nói: "Không xong không xong, bà xã Lưu Minh Lượng giới thiệu đối tượng cho Lâm Gia Nhạc, nên làm thế nào bây giờ?"
Đới Khởi hỏi: "Gia Nhạc cũng đáp ứng rồi sao?"
Thịnh Mặc nói: "Cũng không vui vẻ lắm, chối rất lâu nhưng không chối được, vài ngày nữa sẽ đi xem mặt. Lấy điều kiện của cậu ấy, con gái sẽ bỏ qua thực sự quá ít."
Đới Khởi cười rộ lên, cố ý nói: "Tôi thấy ông lo lắng quá rồi, kỳ thật tôi thấy điều kiện cậu ấy cũng bình thường mà, ông đây là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, nên mới thấy cậu ấy cái gì cũng tốt."
Thịnh Mặc phẫn nộ: "Lâm Gia Nhạc chỗ nào không tốt? Đẹp trai, lại biết kiếm tiền, còn có thể nấu cơm, tính tình cũng tốt, ông có thắp đèn lồng cũng tìm không thấy."
Đới Khởi: "……" Chỉ đùa có xíu à, người này thế mà coi là thật, huống hồ đống ưu điểm kia người khác không tiếp xúc thì biết như nào chứ, thật đúng là quan tâm tắc loạn mà.
"Rồi, rồi, Lâm Gia Nhạc điều kiện rất là tốt, tôi nói đùa. Bây giờ việc cấp bách nhất, là nghĩ cách ngăn cản cậu ấy đi xem mặt. Tôi thực ra có hai cách, chỉ không biết ông có chịu phối hợp hay không thôi."
Đới Khởi vuốt cằm nói.
"Cách gì?
"Thịnh Mặc là điển hình của việc cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nhanh chóng nói. Đới Khởi cười xấu xa:"Có một cách mệt mỏi trước nhất an nhàn về sau, không biết ông có nguyện ý thử không."
Đới Khởi rõ ràng đang nhử mồi, Thịnh Mặc lại không tính nhẫn nại: "Khởi tử đại gia, người nói mau đi!"
"Tỏ tình!
"Đới Khởi ném ra hai chữ cực kỳ khí phách. Thịnh Mặc sửng sốt một trận, sau đó chửi thề một câu:"Ông đúng là cái thằng bạn tồi! Cách này quả thực mệt mỏi trước nhất an nhàn về sau, nếu Lâm Gia Nhạc đồng ý thì không thể chê trách gì, tôi mỗi ngày thắp hương cúng ông luôn.
Nhưng nếu không đồng ý thì tôi đây sau này còn có thể xuất hiện trước mắt cậu ấy nữa hả? Ông đền cho tôi một Lâm Gia Nhạc khác chắc?"
Đới Khởi hì hì cười: "Không bỏ được trẻ con không bắt được sói mà*. Kỳ thật ông hoàn toàn có thể nghĩ cách bắt cậu ấy tới tay, trước chiếm thân cậu ấy, sau mới bắt tâm cậu ấy."
*Hán Việt: Xá bất đắc hài tử sáo bất trụ lang.
Tức là muốn bắt được sói phải bỏ được giày, hay để làm được việc lớn phải nhịn được/bỏ được việc nhỏ. Do giày và trẻ con trong tiếng Trung đọc khá giống nhau nên trong quá trình truyền miệng thì giày đã biến thành trẻ em, vì vậy câu này nghe thế nhưng ý nghĩa không máu tanh đến thế =))))))
Thịnh Mặc giận dữ thành cười: "Đới Khởi, tôi không hề biết ông từ bao giờ đã bắt đầu đọc tiểu thuyết ngôn tình rồi đấy?"
"Úi chà, Thịnh soái thế mà cũng biết tiểu thuyết ngôn tình cơ à, thật quá là thất lễ rồi, tại hạ bội phục!" Đới Khởi ở bên kia điện thoại nắm quyền.
"Ông mau nói tôi cách khác đi xem nào."
Thịnh Mặc không có tâm tình dây dưa với hắn.
"Ông thật không tính thử cách này sao? Tôi thấy sẽ rất có ích đó." Đới Khởi nói.
"Tôi không muốn tình cảm giữa tôi và Lâm Gia Nhạc được thành lập trên nền tảng của bất cứ thương tổn hay lừa gạt nào, đây là một đoạn tình cảm với nền tảng có thể lâu dài!
"Thịnh Mặc mắt trợn trắng, lừa thân lừa tâm, mệt hắn nghĩ ra được! Đới Khởi sờ sờ mũi:"Được rồi, vậy thì chuyển sang kế hoạch B. Mỹ nam kế!"
Thịnh Mặc: "……
"Lần đầu tiên cảm thấy Đới Khởi có chút không đáng tin. Đới Khởi chậm rãi nói:"Mỹ nam kế có thể chia thành hai hướng. Một là ông đi quyến rũ Lâm Gia Nhạc, ông cảm thấy mình có thể làm được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!