Biên tập bởi Mạc Lan
Ngày Thịnh Mặc trở lại thành phố G trời hiếm lắm mới đổ một cơn mưa dễ chịu. Thời tiết Quảng Đông xưa nay đã vậy, vừa vào thu thì đã có tiết trời đông lạnh giá đến một cơn mưa cũng không thấy bóng dáng, dễ đến non nửa năm trời chẳng đổ mưa.
Cho nên chất lượng thành phố này được mấy sao thì không còn phải suy xét. Trận mưa này khá tốt, mưa một trận tẩy sạch khói bụi trong không khí rồi, chỉ còn lại cái khí lạnh thanh thanh mới mẻ.
Thịnh Mặc trước tiên về nhà tắm một cái rồi ăn mặc chỉnh tề, tất cả mệt mỏi trong chuyến đi vừa rồi đặt cạnh niềm hưng phấn vì sắp được gặp lại Lâm Gia Nhạc đều trở thành nhỏ bé. Anh mang theo quà lưu niệm lái xe thẳng đến căn biệt thự ở khu Lệ Chi, chính là nơi Lâm Gia Nhạc đang thi công trang hoàng.
Khu Lệ Chi là nơi gần sông, khung cảnh u tĩnh đẹp đẽ, toàn bộ các công trình ở đây đều là biệt thự, phong cách mỗi nhà mỗi khác.
Bản thân Thịnh Mặc cũng làm kiến trúc nên đối với những không gian độc lập luôn có cảm giác yêu thích chưa từng thay đổi, anh sờ cằm, đợi khi nào mình có tiền cũng phải mua một căn nhà thế này, có không gian riêng mới tốt.
Thịnh Mặc không nói trước với Lâm Gia Nhạc là hôm nay sẽ đến, chỉ bảo máy bay về tới Hồng Kông. Anh đứng ngoài cổng biệt thự số 56 bấm còi, Đâu Đâu chạy đến đầu tiên, Thịnh mặc nhìn Đâu Đâu lông vàng óng ánh lúc nó chạy thì lông tung bay, khỏi nói cũng biết nhìn vừa ngầu vừa đẹp đến thế nào, trong lòng anh được an ủi bội phần, không uổng công anh nuôi mày lâu như thế, biết chạy đến đón anh đầu tiên.
Thật ra Đâu Đâu chỉ đến hóng hớt, nó làm sao biết hôm nay chủ nhân sẽ về chứ, bình thường ở khu Lệ Chi người đi lại ngoài đường và xe cộ đều ít, Đâu Đâu bình thường cũng không được ra ngoài nhiều, trừ Lâm Gia Nhạc và vài vị công nhân thì ngẫu nhiên sẽ có người chở vật tư đến, thực sự quá tịch mịch.
Có lẽ hẳn nó đã quên thời gian trước kia sống cùng Thịnh Mặc thì ngày qua ngày nó cũng chỉ có thể nhảy nhót trong phạm vi phòng khách, gần như một người cũng không được gặp. Một tháng này, tâm của Đâu Đâu gần như đã hoàn toàn biến thành trạng thái chơi đùa dân dã ngoài trời.
Lâm Gia Nhạc cũng nghe tiếng còi xe, cậu ló đầu ra thì thấy ngay chiếc Buick màu đen của Thịnh Mặc. Cậu vội vàng bấm điều khiển mở cổng, vừa lúc chạy ra đón anh.
Thịnh Mặc nhìn thấy bóng Lâm Gia Nhạc thì tâm liền thả lỏng, cậu ấy vẫn khỏe mạnh vui vẻ, hơn nữa còn nhiệt tình với mình thế này.
"Thầy Thịnh, anh đã về rồi?
"Vui sướng trong giọng nói tuyệt đối không phải giả. Thịnh Mặc xuống xe, trên mặt là nụ cười lớn vui vẻ"Đúng vậy, tôi về rồi." Niềm vui của Thịnh Mặc cũng không phải giả, câu "Anh đã về rồi
"của Lâm Gia Nhạc giống như người một nhà cất tiếng hỏi, nghe vào tai Thịnh Mặc vô cùng dễ chịu. Lâm Gia Nhạc gãi đầu"Anh về khi nào thế?
Đi nào, vào trong ngồi đi."
Thịnh Mặc lấy một gói đồ lớn trong xe ra, bước theo cậu "Sáng sớm về đến HongKong, giữa trưa thì về đến thành phố"
Lúc này mới đầu giờ chiều, tức là vừa về nhà đã tới gặp. Lâm Gia Nhạc hỏi "Thầy Thịnh chưa ăn cơm phảo không? Có phải nhớ Đâu Đâu quá nên vội vã đến đây không?"
Thịnh Mặc muốn nói thật ra là nhớ em, nhưng mà sao dám chứ, đành phải gật đầu "Tôi nhớ Đâu Đâu, còn chưa ăn cơm, ăn mấy thứ lót dạ rồi."
Lâm Gia Nhạc nói
"Không ăn cơm làm sao được. Đi nào, để tôi xem phòng bếp còn gì ăn không?"
Khóe miệng Thịnh Mặc kéo thành một nụ cười, anh biết cậu ấy sẽ không để anh bị đói.
Đâu Đâu nhìn thấy Thịnh Mặc vẫn vô cùng thân thiết chồm tới, tốt xấu gì cũng là chủ nhân đã nuôi nó hơn một năm nên không thể quên được, dù nó vẫn thích anh Lâm hơn. Thịnh Mặc nhìn người Đâu Đâu, ngoại trừ trên móng vuốt có dính chút bùn thì chỗ khác đều sạch sẽ, có lẽ là Lâm Gia Nhạc tắm cho nó.
Anh vươn tay xoa đầu Đâu Đâu, vận chó tốt, cái gì tốt mày đều hưởng trước cả rồi.
Dì Trương đã dọn sạch phòng bếp rồi đi ngủ từ lâu, Lâm Gia Nhạc cũng ngại không phiền dì dậy nấu cơm cho Thịnh Mặc. Tìm kiếm một hồi thấy đồ nấu ăn còn đủ, có lẽ là chuẩn bị sẵn cho bữa tối.
Cậu hỏi Thịnh Mặc "Thầy Thịnh, anh muốn ăn gì?"
Thịnh Mặc nhìn đống đồ ăn lớn "Ăn gì cũng được, đừng làm gì phiền toái quá."
"Tôi làm mì đậm nước sốt cho anh nhé?" Lâm Gia Nhạc hỏi.
"Được đấy, lâu rồi tôi không ăn mì đậm nước sốt." Trước kia lúc đi học ở Bắc Kinh thì đúng là không thiếu cơ hội ăn mì, đối với ẩm thực thì người phương Bắc nghiên cứu khá là triệt để, các loại mì cũng làm được đến mức có vị rất riêng.
Thịnh Mặc sau khi rời Bắc Kinh thì cũng không làm cách nào nếm được vị mì ngày xưa nữa, vẫn vô cùng nhớ, nhất là những lúc ngâm mì ăn liền. Hóa ra Lâm Gia Nhạc còn biết làm mì đậm nước sốt, thật sự là chuyện bất ngờ vì người tỉnh H ăn mì đều là mì nước nấu thịt thái mỏng, rất ít làm nước sốt.
Lâm Gia Nhạc cắt chút thịt với hai quả cà chua rồi lại cầm hai quả trứng gà "Anh ngồi đợi một lát, tôi nấu nhanh thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!