Biên tập: Mò (Có Chút Tò Mò)
Lúc Lâm Gia Nhạc trở về, mọi người còn đang hưng trí hừng hực uống rượu ăn cơm. Lưu Minh Lượng thấy cậu một mình mang Đâu Đâu về, bèn hỏi: "Gia Nhạc, thầy Thịnh đâu?"
Lâm Gia Nhạc cúi đầu nhìn thoáng qua Đâu Đâu: "Thầy Thịnh mai phải đi công tác nước ngoài, nên về trước sửa soạn hành lý rồi."
Lưu Minh Lượng hơi hơi há hốc miệng: "Thế còn Đâu Đâu?"
"Em giúp chăm sóc một thời gian." Lâm Gia Nhạc nói.
"Ồ." Lưu Minh Lượng gật gật đầu.
Ánh mắt Lâm Gia Nhạc dừng trên cái bánh ngọt lớn, thầy Thịnh còn chưa kịp ăn bánh ngọt, người đã đi mất rồi, nghĩ vậy trong lòng không khỏi có hơi thất vọng, thầy Thịnh quả thực là một người tốt, luôn quan tâm chiếu cố mình cả trong học tập lẫn công việc.
Lâm Gia Nhạc nghĩ tới đây chợt dừng lại, cậu không muốn nghĩ thêm nữa, trong cảm nhận của cậu, Thịnh Mặc tương đương với thần thánh, người tốt như vậy không có khả năng sẽ có tâm tư xấu xa như Hạ Phương Húc.
Ngày hôm sau trước khi Thịnh Mặc đi còn gọi điện thoại cho Lâm Gia Nhạc, mặt ngoài là để hỏi tình huống của Đâu Đâu, còn trên thực tế là để nói chuyện với Lâm Gia Nhạc, có cái cầu Đâu Đâu này, quả thực là làm gì cũng đều thuận lý thành chương.
Buổi tối tầm hơn mười một giờ, Lâm Gia Nhạc đang ngồi dưới ánh đèn lật xem [Lịch sử thế giới nghệ thuật] mà Thịnh Mặc đưa cho cậu chợt nghe tiếng di động vang. Đâu Đâu quỳ rạp trên mặt đất, lỗ tai giật mình, thực hiển nhiên nó cũng nghe thấy.
Lâm Gia Nhạc lấy điện thoại qua, bên trên là một chuỗi những con số chưa gặp bao giờ, cậu nghi ngờ tiếp điện thoại: "A lô?"
"Tiểu Lâm đó hả? Tôi là Thịnh Mặc đây, tôi phải đến Sydney, vừa mới đến khách sạn xong." Thịnh Mặc mang theo đầy ý cười nói.
"Là thầy Thịnh à, đi đường thuận lợi chứ?"
Lâm Gia Nhạc có hơi hơi hưng phấn, cậu đây là lần đầu tiên nhận điện thoại đường dài quốc tế mà.
"Tốt lắm, cả đường đều rất thuận lợi." Thịnh Mặc nửa dựa vào đầu giường, nói chuyện với Lâm Gia Nhạc, "Không quấy nhiễu cậu nghỉ ngơi đó chứ?"
Lâm Gia Nhạc cười: "Tôi vẫn chưa ngủ, đang đọc sách thầy Thịnh đưa đây. Thầy Thịnh, thầy ngồi máy bay cả ngày, chắc chắn mệt chết rồi, sớm nghỉ ngơi chút đi.
"Lâm Gia Nhạc nhớ rõ múi giờ Úc sớm hơn Trung Quốc vài giờ, lúc này khẳng định đã khuya lắm rồi. Thịnh Mặc nghe thấy lời Lâm Gia Nhạc nói, không tự chủ được ngáp một cái:"Quả thực không còn sớm nữa, tôi đi tắm rửa đi ngủ đây. Cậu cũng sớm nghỉ ngơi đi, đừng thức đêm quá muộn."
"Được, tôi đi ngủ liền đây."
Lâm Gia Nhạc nói.
"Được. Bái bai, ngủ ngon nha!"
"Ngủ ngon!" Lâm Gia Nhạc cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn trần nhà, Đâu Đâu im lặng ghé trên cái đệm, cái đuôi vẫy vẫy trên dưới, hoá ra còn chưa ngủ sao? Cậu vừa nghĩ thế, chợt nhớ da hình như quên nói tính huống Đây Đâu cho Thịnh Mặc mất rồi.
Đến tuần cuối cùng của tháng mười, công trình đã làm được hơn nửa, nghiệp chủ(*) Chung tiên sinh tự mình đến nghiệm thu công trình, tỏ vẻ vô cùng hài lòng với độ che phủ đã hoàn thành của công trình và những món đồ gỗ dùng để trang trí, rất sảng khoái mà thanh toán khoản tiền thứ hai đề trong hợp đồng.
Lâm Gia Nhạc lúc này thần kinh mới thả lỏng, bởi vì 50% khoản dự chi trước đó đã sớm dùng để mua vật liệu, khoản tài chính công ty mình đăng kí cùng vốn lưu động tất cả đều đã đổ vào trong đó, nếu như khoản tiền thứ hai không thể đến đúng lúc, cậu sẽ phải đi vay ngân hàng.
Nhận được khoản tiền thứ hai này, đầu tiên phải thanh toán cho các công nhân tiền lương một tháng, mọi người đều đang chờ dùng tiền, còn tiền lương khất nợ, phải đợi khoản thanh toán cuối cùng mới có tiền trả cho bọn họ.
(*) Nghiệp chủ = người sở hữu và sản nghiệp của xí nghiệp
Nhóm công nhân sư phó xem như vô cùng tín nhiệm bọn họ. Tuy rằng công ty của Lâm Gia Nhạc bọn họ mới khởi nghiệp, nhưng công trình này là bọn cậu trực tiếp nhận từ trong tay nghiệp chủ, không phải chuyển qua từ bên làm đầu khoán, tình huống như vậy không cần phải lo lắng sẽ khất nợ tiền, chỉ cần công trình này hoàn thành, nghiệm thu xong, nghiệp chủ sẽ đúng hạn trả tiền, cho nên không cần lo sợ không nhận được tiền công.
Lâm Gia Nhạc mỗi ngày đều rất bận rộn, nhưng cũng rất phong phú, mỗi ngày trừ việc lo lắng công trình, còn phải dành thời gian học tập, dành thời gian ở bên Đâu Đâu.
Đâu Đâu độ này quả thực chơi vui đến điên rồi, bất cứ góc nào trong biệt thự đều được nó đặt chân đến, chỉ còn kém không trèo tường chạy ra ngoài. Lâm Gia Nhạc đã nói nó không được chạy ra ngoài cửa hàng rào, nó quả nhiên chưa từng ra khỏi cửa hàng rào, trừ phi có người mang theo nó ra ngoài.
Mỗi lần nhiều lắm cũng chỉ đứng bên cạnh cửa hàng rào ngó ngó, ngẫu nhiên thấy con chó khác sẽ nhe răng sủa lên với người ta.
Lâm Gia Nhạc cho rằng Đâu Đâu là một con chó có tính cách cực kỳ dịu ngoan, bởi vì mặc kệ mọi người trêu chọc nó, chà đạp nó như nào, nó sẽ chỉ bày ra dáng vẻ khờ khạo, hệt như không biết giận là gì, Lâm Gia Nhạc lo lắng nó sẽ bị chó ở gần đây bắt nạt, cho nên nói nó không được ra khỏi cửa hàng rào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!