Biên tập: Có Chút Tò Mò
Buổi tối Thịnh Mặc mời khách ở khách sạn, đồng nghiệp bạn bè thân thiết của anh ở thành phố G đều mời tới cả, vậy mà người tới cũng không quá ba bàn cơm.
Ăn cơm xong, Thịnh Mặc lục tục tiễn bước đám đồng nghiệp bạn bè, Lâm Gia Nhạc và Lưu Minh Lượng thì đợi đến cuối, chờ anh tiễn xong khách mới đứng dậy tạm biệt.
Mẹ Thịnh nói: "Tiểu Mặc, con đi tiễn Gia Nhạc cùng Tiểu Lưu đi. Ba mẹ chờ con tới đón sau."
Lâm Gia Nhạc vội vàng xua tay:
"Không cần đâu ạ không cần đâu ạ, thầy Thịnh thầy đưa bác trai bác gái về trước đi, trời không còn sớm nữa, hôm nay mọi người đều mệt mỏi cả, hai vị trưởng bối sớm chút trở về nghỉ ngơi. Cháu với anh Lưu cùng đi một xe về là được."
Mẹ Thịnh thấy thế càng thêm vừa lòng Lâm Gia Nhạc, đứa nhỏ này sao mà tri kỷ thế cơ chứ. Thịnh Mặc cũng không kiên trì nữa, mọi người cùng nhau ra khỏi cửa, trước tiễn mấy người Lâm Gia Nhạc lên xe, rồi mới lái xe chở ba mẹ về nhà.
Dọc theo đường đi, người một nhà nói chuyện phiếm một hồi, mẹ Thịnh đột nhiên nói:
"Đứa nhỏ Lâm Gia Nhạc này không tồi đâu, mẹ hôm nay để ý quan sát cả ngày, quả thực là ra được phòng khách vào được phòng bếp, đàn ông tốt tiêu chuẩn đầu năm nay đấy. Nếu ai có thể ẵm được đứa nhỏ này về nhà, thì thật đúng là phúc khí tu luyện tám đời."
Thịnh Mặc nghe nói như thế, thiếu chút nữa đã đạp nhầm chân ga, mẹ già có ý gì đây chứ! Anh bình tĩnh lại, vội vàng buông lỏng chân ra chút.
Chỉ nghe được cha già ngồi sau luôn luôn ổn trọng ít lời nói: "Anh cũng nhìn ra được, là một đứa bé tốt, lễ phép lại có lòng cầu tiến."
Mẹ Thịnh vỗ tay chồng mình một cái nói: "Còn không phải sao, ưu điểm nhiều lắm. Mấu chốt là, nấu ăn còn rất không tồi, không biết sau này ai sẽ có lộc ăn đây!"
Thịnh Mặc trong lòng bồn chồn, cha già mẹ già tự dưng hát cái gì mà Song Hoàng(*) đây, đang yên đang lành nhắc đến Lâm Gia Nhạc làm gì, chẳng lẽ họ nhìn ra gì rồi?
Nhưng hai người không hỏi, anh cũng đành coi như không nghe thấy, tiếp tục nghe họ song ca.
(*) Song Hoàng hay hai bè: tức hát đôi, một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói.
Ba Thịnh mẹ Thịnh cùng nhau hát Song Hoàng cả đường, Thịnh Mặc vẫn giữ nguyên im lặng, hỏi gì mới đáp nấy, anh sợ mình nhỡ nói nhầm cái gì khiến hai vị kia phát hiện thì chết.
Lúc sắp về đến nhà, mẹ Thịnh nói: "Đứa nhỏ Lâm Gia Nhạc này mẹ thích lắm, thân thế thằng bé đáng thương như vậy, nhưng mẹ ngược lại không lo lắng tương lai nó mấy, đứa bé ưu tú như vậy, khẳng định không lo không có người yêu.
Tiểu Mặc à, mẹ ngược lại lo cho con đây này, con tương lai nếu mà tìm được bà xã hiền lành như Gia Nhạc thì mẹ đây cũng yên tâm.
Thịnh Mặc đến đây thì không bình tĩnh được nữa, chân giẫm thẳng xuống phanh, cũng may tốc độ xe vốn không nhanh, bằng không cha già mẹ già ghế sau không dập đầu mới là lạ.
Dù là như vậy, cũng vẫn doạ mẹ Thịnh một trận: "Mẹ nói con cái thằng này, sao mà xúc động thế hả, mẹ mới nói con một câu con đã kháng nghị rồi?"
"Thực xin lỗi, ba mẹ. Ban nãy con thấy hình như có con mèo đang xuyên qua đường nên mới vậy." Thịnh Mặc chỉ có thể nói dối, anh kỳ thật là bị câu "Tìm được bà xã hiền lành giống Gia Nhạc
"kia của mẹ già dọa sợ, anh hết sạch lòng tin rồi, cha già mẹ già tuyệt đối đã biết được gì đó. Ba Thịnh lên tiếng:"Con mèo kia đi qua chưa? Nếu rồi thì lái xe tiếp đi, coi chừng đằng sau có xe đến."
"Dạ, đi liền đây." Thịnh Mặc khởi động xe lần nữa, Anh tính toán trong lòng, tính xem hôm nay có nên ngả bài với hai vị không, có điều hình như bọn họ cũng chưa nói gì cả, mình vẫn nên giả bộ hồ đồ đi.
Thật muốn ngả bài bây giờ, cũng muốn đem người đuổi vào tay mới nói sau, bây giờ bát tự còn chưa có nét nào đây(*).
(*) Ý là giữa hai người còn chưa có tiến triển gì, chưa là gì của nhau.
Kỳ thật ba Thịnh cùng mẹ Thịnh cũng là một bên đánh tiếng một bên đợi con trai tỏ thái độ, kết quả cả nhà không ai chịu nói rõ, đành rằng tất cả đều cùng đánh Thái Cực.
Mùng hai tháng mười, Lâm Gia Nhạc tiếp tục đi làm, Thịnh Mặc cùng ba mẹ thì ở nhà cả ngày thu dọn phòng ở, còn rảnh rỗi mang Đâu Đâu đi tắm rửa một cái.
Mùng ba hôm nay thì Thịnh Mặc cùng ba mẹ đi thăm quan các địa điểm nổi tiếng của thành phố G, kết quả là bị đám đông nghìn nghịt người doạ sợ, cả nhà gần như chân cũng chưa chạm đất, chỉ lái xe cưỡi ngựa xem hoa một vòng, cuối cùng vẫn là ngồi ngốc hơn nửa ngày trong trường học của Thịnh Mặc.
Mùng bốn hai vị nhà làm thế nào cũng không chịu ra ngoài đi dạo, bọn họ bảo đã hẹn trước với Tống Kỳ sẽ cùng nhau uống trà ôn chuyện. Thịnh Mặc được rảnh rỗi bèn gọi Đới Khởi cùng nhau qua tìm Lâm Gia Nhạc, chuyện mua đèn ngày đó anh còn chưa quên đâu.
Lâm Gia Nhạc thấy bọn họ lại đây:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!