Lâm Gia Nhạc thành công nhận được quyền thi công trang hoàng căn biệt thự số 56 khu Lệ Chi, việc phải làm tiếp theo chính là các công việc chuẩn bị. Lo liệu các loại thủ tục giấy giờ, mua nguyên vật liệu, còn cả vấn đề nhân công mà Lâm Gia Nhạc không dám nói ra kia nữa.
Lưu Minh Lượng vốn bảo muốn nhận công trình của vị khách hàng cũ kia nhưng giờ rõ ràng là không thể nữa rồi. Lâm Gia Nhạc suy nghĩ được một biện pháp: Mang vụ làm ăn này giới thiệu cho Lão Quách, sau đó lại thuê một đội thi công từ chỗ Lão Quách.
Lâm Gia Nhạc và Lưu Minh Lượng mua rượu ngon thuốc xịn đến tìm Lão Quách, ban đầu Lão Quách còn không đồng ý, bởi vì thời gian hoàn thiện trang hoàng biệt thự quá dài, nửa năm có khi còn không đủ.
Lâm Gia Nhạc nói một đống lời dễ nghe lại còn tỏ ý vừa làm vừa thuê công nhân, không để bên Lão Quách bị chậm trễ gì.
Chung quy vẫn là lần đầu tiên Lão Quách thấy Lâm Gia Nhạc tốn công sức thuyết phục thế, cuối cùng đành phải gật đầu đáp ứng "Nhớ cho kĩ, mau đi thuê người đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi."
"Vâng, em biết, chắc chắn không làm trễ việc" Lâm Gia Nhạc gật đầu đồng ý vô cùng sảng khoái, vấn đề lớn nhất cuối cùng cũng được giải quyết rồi. Cậu mượn từ chỗ Lão Quách một đội thi công, cố ý chọn những người trước kia thường làm việc cùng với cậu, đều là những công nhân tay nghề vô cùng cao.
Lâm Gia Nhạc và Chung phu nhân ký hợp đồng toàn phần, nguyên vật liệu chính và phụ liệu đều mua theo chính những gì bà ấy lựa chọn, giám sát Kha Lỗi giám sát toàn bộ quá trình. Lâm Gia Nhạc không sợ giám sát, căn bản cậu không hề nghĩ tới muốn trục lợi gì.
Vì khối lượng công việc quá lớn, vợ chồng họ Chung cũng suy xét đến chỗ khó xử của bọn họ đến đồng ý ứng trước 50% chi phí, dùng để mua nguyên vật liệu còn lại thì đợi đến khi công trình hoàn thành quá nửa sẽ trả tiếp 20%, sau khi công trình hoàn tất sẽ trả nốt 30% còn lại.
Đây đã là điều kiện vô cùng khoan dung rồi, trong giới trang hoàng bình thường đều là do các công ty thi công ứng tiền ra trước. Trong lúc khởi công chủ nhà đã đưa tiền cho họ, không lo việc bọn họ ôm tiền chạy trốn tức là đã vô cùng tín nhiệm.
Gia Nhạc cầm tiền trong tay thì hôm sau lập tức đi mua nguyên vật liệu về chất một đống ở trong nhà, đây cũng coi như cho chủ nhà một viên thuốc an tâm.
Lúc này Lâm Gia Nhạc và Lưu Minh Lượng vẫn tự thân ra trận. Lâm Gia Nhạc phụ trách phần điện, Lưu Minh Lượng phụ trách xây trát, ngoài ra Lâm Gia Nhạc còn phụ trách quản lý giám sát.
Một đội ngũ trang hoàng tốt thì nhân viên quản lý phải là cái đầu tàu hữu dụng, nếu không thì mặc kệ công nhân có tay nghề tốt đến đâu mà quản lý quản không nổi thì sẽ tạo thành tổn thất cho cả chủ nhà lẫn công ty chủ.
Quản lý hiệu quả thì có thể cho công nhân thêm thời gian làm việc, không lãng phí nguyên liệu, công trình cũng có thể tiến hành vừa nhanh vừa thuận lợi.
Lúc mới bắt đầu công trình, Đới Khởi rất chịu khó đến, vì anh ta phải nhanh chóng thống nhất ý kiến được với Lâm Gia Nhạc, để Gia Nhạc hiểu được ý tưởng thiết kế của anh ta.
Vị trí của khu biệt thự ở nơi tương đối vắng vẻ, giao thông không phải thuận lợi lắm, mọi người bận rộn đi lại cũng không tiện, Lâm Gia Nhạc đã bàn bạc ổn với chủ nhà, dựng một cái lều tạm thời trong sân, công nhân đều ở lại công trường.
Lúc Đới Khởi đến Thịnh Mặc cũng đến theo, anh nói là làm lái xe cho Đới Khởi, sự thực thì chính anh biết, Đới Khởi cũng biết, chỉ có Lâm Gia Nhạc không biết.
Lâm Gia Nhạc vẫn thích bọn họ đến, mỗi lần Thịnh Mặc đến đều dắt Đâu Đâu theo. Có điều khiến Lâm Gia Nhạc hơi ngượng ngùng là, Thịnh Mặc mỗi lần tới đều mang đồ cho đám công nhân, có khi là đồ uống, có khi là đồ ăn nhẹ, không thì cũng là hoa quả.
Lần đầu tiên Lâm Gia nhạc không nói gì, nhưng lần thứ hai thì cậu đã muốn trả tiền cho Thịnh Mặc, lần thứ ba nữa thì Lâm Gia Nhạc sống chết không để anh mang đồ đến nữa. Cậu nói tự cậu sẽ chuẩn bị đồ ăn cho công nhân, không làm phiền đến Thịnh Mặc phải tốn tiền.
Thịnh Mặc đành phải tới tay không, trong lòng có hơi uể oải, dường như cái rađa của Lâm Gia Nhạc quá mức nhạy bén, người khác chỉ cần đối xử với cậu vượt qua mức tình bạn bè một chút thôi, cậu đều có thể cảm nhận được, mà còn chắc chắn sẽ cự tuyệt. Thịnh Mặc thật sự là hết đường xoay sở.
Công trình khởi công không bao lâu thì đến lúc các trường học khai giảng. Đới Khởi không còn thường xuyên đến công trường, chỉ đến cuối tuần mới ghé qua. Đới Khởi không đến, Thịnh Mặc cũng ngại đi một mình, vì anh không tìm thấy lý do nào cả, chẳng lẽ lại nói Đâu Đâu nhớ Lâm Gia Nhạc?
Nhưng là bản thân anh nhớ cậu ấy cơ mà. Cho nên anh cứ giục Đới Khởi đến công trường mãi.
Đới Khởi thở dài "Thịnh Soái, chủ nhà cũng còn chưa thúc giục tớ chăm chỉ thế đâu. Cuối tuần này tớ có hẹn rồi, cuối tuần tới lại đi, không thì tự cậu đi đi, dũng cảm lên một chút theo đuổi người ta."
Thịnh Mặc thở dài
"Tớ cũng muốn đi. Nhưng lý do gì đây? Chào hỏi bạn bè? Đâu Đâu nhớ cậu ấy? Cậu cũng biết Lâm Gia Nhạc này nhạy bén quá mức, chỉ cần có chút việc vượt quá chuyện thường tình thì lập tức như ốc sên trốn vào vỏ. Tớ còn không chưa xác định được cậu ấy thế nào với tình cảm của tớ, thật sự không dám mạo hiểm."
Đới Khởi nghĩ ngợi rồi hỏi "Cậu nói cậu ta không thích đàn ông?"
Thịnh Mặc lắc đầu "Cậu ấy không thích đàn ông còn đỡ, tớ chỉ sợ cậu ấy phản cảm với đồng tính luyến ái."
Đới Khởi xoa cằm "Tìm cách thử cậu ta là biết ngay. Thế này đi, lần sau tớ sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu ta."
Thịnh Mặc có hơi động tâm với cái đề nghị này, anh lo vạn nhất Lâm Gia Nhạc đồng ý thì không phải anh đang tự bê đá đập chân mình sao?
Vào lúc Thịnh Mặc hết đường xoay xở lại nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ Thịnh hỏi anh khi nào thì có thể chuyển nhà, bà muốn đến gặp con trai. Thịnh Mặc chợt lóe lên một ý nghĩ, ngày anh chuyển nhà có thể bảo Lâm Gia Nhạc nghỉ một ngày đến giúp mình chuyển nhà.
Thời gian thì chỉ cần làm đến gần mười một giờ, lúc đó cha mẹ anh cũng tới, vừa vặn có thể giới thiệu Lâm Gia Nhạc với họ. Anh vừa nghĩ xong chủ ý thì liền có cớ đến tìm Lâm Gia Nhạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!