Chương 4: (Vô Đề)

Sau khi kiểm tra sức khỏe về, chị Chung gọi những người tham gia ứng tuyển tập hợp lại rồi phân công đến từng ngành "Lâm Gia Nhạc, cậu đến kho hàng." Nói rồi đưa cho cậu một tấm thẻ, trên đó có ảnh chụp cậu nộp hôm trước đã được đóng dấu, còn có tên của cậu, số hiệu và chức vụ: quản lý viên kho hàng.

Lâm Gia Nhạc nhận đồng phục, sau đó dựa theo lời chị Chung nói tìm đến kho hàng, nó nằm ở tầng một của nhà xưởng. Chủ quản kho hàng là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vóc dáng không cao mà xương gò má cao, da sạm đen, là dạng người Quảng Đông điển hình, tiếng phổ thông của anh ta cũng không tốt, câu đầu tiên nói với Lâm Gia Nhạc là "Cậu biết tiếng Quảng Đông không?"

Lâm Gia Nhạc thành thật trả lời "Em chưa học được."

Chủ quản nói "Thế thì mau học đi." Rồi đưa tay vẫy một người đến gần "Tiểu Đới, người đến làm với cậu này, nhận đi."

Người được gọi là Tiểu Đới vừa chạy tới vừa cười ha ha, người này có dáng vóc khá cao lớn, thân hình rắn chắc, trên mặt lại là nụ cười cà lơ phất phơ "Cuối cùng cũng có người đến. Gì đây, dáng vẻ gầy yếu này, sao chị Chung lại gửi cho em chứ?"

Chủ quản nói

"Ai biết được. Nhận người đi, làm một thời gian rồi sẽ quen việc."

Lâm Gia Nhạc hơi khó xử, Tiểu Đới nói tiếng phổ thông tuy rằng không tốt lắm nhưng so với những người ở đây đã hơn nhiều.

Lâm Gia Nhạc cao 1 mét 72, không phải quá cao nhưng ở miền Nam thì thế này cũng không phải thấp, chỉ là cậu hơi gầy, trước kia chỉ ở trường học hành cũng không vận động nhiều nên dáng vẻ mới hơi gầy yếu.

Cậu chào Tiểu Đới "Chào anh Đới, em là Lâm Gia Nhạc, là người mới, mong anh dạy bảo thêm!"

Tiểu Đới cười nói với cậu "Được mà được mà, đến giúp tôi chuyển hàng trước đi."

Tiểu Đới là người đầu tiên ở Hồng Thụy Hán có thái độ tốt đẹp với Lâm Gia Nhạc, cho nên đối với anh ta cậu rất có thiện cảm. Nghe anh ta gọi mình đi làm việc thì vội vã đi theo. Vừa đến nơi thì cậu liền choáng, thì ra công việc của quản lý viên kho hàng là thế này hả?

Thật ra là phu khuân vác sao?

Từng thùng từng thùng giấy ngay ngắn chỉnh tề xếp cạnh nhau, ba bốn công nhân đang cùng khiêng một thùng giấy về phía một chiếc xe tải. Lâm Gia Nhạc không dám đứng nhìn, nhanh chóng bắt tay vào việc cùng những người kia.

Thùng giấy nhìn có vẻ nhỏ nhưng lại nặng vô cùng, Lâm Gia Nhạc nhìn kĩ chữ trên thùng giấy, là gạch men sứ, thảo nào nặng như đá tảng vậy.

Hết một buổi chiều, Lâm Gia Nhạc bận rộn mồ hôi ướt đẫm người, lúc sáng kiểm tra sức khỏe đã lấy máu nữa nên cảm giác không cầm cự nổi. Tiểu Đới thấy sắc mặt cậu trắng bệch vội vàng gọi lại

"Được rồi được rồi, người mới, uống ngụm nước rồi nghỉ đi, nhìn cậu như sắp ngất vậy. Anh thấy sức cậu cũng yếu quá, phải rèn luyện đi, cũng không phải một ngày là được, cứ từ từ."

Lâm Gia Nhạc yếu ớt cười "Em là Lâm Gia Nhạc." Sau đó ngồi sang một bên, có một nhân viên khác đúng lúc đó đi uống nước, nhìn cậu ướt mồ hồi vậy thì thuận tay lấy cho cậu một cốc nước. Lâm Gia Nhạc vội vàng nhận lấy rồi rối rít cảm ơn đến mức khiến người ta thấy ngại.

Lâm Gia Nhạc nhìn thẻ của người này, tên là Trương Kiến, là công nhân khuân vác trong kho hàng, cậu cẩn thận nhớ kĩ.

Chuyển hàng lên xe đầu tiên xong lại có một chiếc xe nữa tới, Lâm Gia Nhạc vừa nhìn thấy chỉ muốn ngất luôn, không phải sẽ chuyển hàng cho một xe này nữa chứ, nhất định sẽ chết người.

Nhưng sau đó Tiểu Đới cũng không gọi cậu, tự anh ta điều khiển một chiếc xe nâng hàng, chậm chậm tiến tới nâng từng thùng từng thùng gạch men, sau đó chuyển đi. Lâm Gia Nhạc bật cười, thế này mới là xã hội công nghiệp hiện đại hóa chứ.

Trương Kiến cũng được nghỉ, đi đến ngồi bên cạnh Lâm Gia Nhạc "Chào cậu, tôi là Trương Kiến."

Lâm Gia Nhạc cười với anh ta "Chào anh, em là Lâm Gia Nhạc, rất vui được biết anh."

Trương Kiến cũng nhe răng cười với cậu, nói như đang giải thích "Bình thường không cần nhiều công nhân vận chuyển lắm, chỉ khi nào xe nhỏ đến chuyển hàng mới cần thôi, vì xe nâng hàng không hạ thấp được."

Lâm Gia Nhạc gật gù "Thì ra là vậy."

Trương Kiến hỏi "Cậu ở kí túc nào?"

Lâm Gia Nhạc nghĩ một lát "Tòa nhà B phòng 510"

Trường Kiến gật đầu "Bọn tôi đều ở tòa nhà A, bình thường trong công xưởng được phân chỗ theo ngành, nếu không có đủ giường thì mới xếp chung."

Lâm Gia Nhạc giờ mới biết hóa ra mình ở kí túc xá chung "Anh ở đâu?"

Trương Kiến hơi xấu hổ nói "Tòa nhà A phòng 419."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!