Chương 37: (Vô Đề)

Lúc Thịnh Mặc ra ngoài thì dẫn theo cả Đâu Đâu, đây chính là pháp bảo điều hòa không khí giữa anh và Lâm Gia Nhạc. Đâu Đâu biết được ra ngoài thì sung sướng vô cùng, nhảy nhót lung tung cả. Thịnh Mặc bật cười, nếu lát nữa được nhìn thấy Lâm Gia Nhạc thì không biết nó còn vui đến thế nào.

Vì có Thịnh Mặc giúp nên chuyện chụp ảnh thuận lợi hơn rất nhiều. So với Lâm Gia Nhạc thì Thịnh Mặc hiểu biết về bố cục không gian, góc độ chụp thích hợp để cho ra bức ảnh đẹp nhất.

Thịnh Mặc vừa chụp ảnh vừa hướng dẫn Lâm Gia Nhạc phải lấy cảnh thế nào, chọn góc độ ra sao

"Sau này mỗi lần cậu hoàn thành xong một công trình thì đều có thể chụp ảnh lại, về sau nữa thì tất cả sẽ trở thành tư liệu công việc của cậu để giới thiệu với khách hàng. Lúc đưa ra với người ta thì chính là bản chứng minh thực lực rõ ràng nhất."

Lâm Gia Nhạc vô cùng khiêm tốn học tập, ngoan ngoãn gật đầu

"Được, tôi cũng sẽ đi mua một cái máy ảnh. Thịnh Mặc nói"Cậu có thể mượn tạm máy ảnh của tôi dùng trước đã. Máy ảnh thường chụp cũng không được bằng cái này đâu.

"Máy ảnh của anh là máy chuyên nghiệp mang từ Mỹ về, hiệu quả chụp ảnh so với những loại máy phổ thông trong nước thì cao hơn rất nhiều. Lâm Gia Nhạc suy nghĩ một chút, trước mắt quả thực cũng không thường xuyên dùng máy ảnh, có thể mượn Thịnh Mặc được"Vậy mượn Thầy Thịnh máy ảnh nhé, có điều còn phải phiền Thầy Thịnh hướng dẫn tôi sử dụng nữa."

"Cái này rất đơn giản, cậu có thể chụp thử hai tấm" Thịnh Mặc đưa máy ảnh cho cậu.

"Bây giờ sao?" Lâm Gia Nhạc vội vàng xua tay "Không cần đâu, tôi chụp thì thành lãng phí phim mất"

Thịnh Mặc cười cổ vũ cậu "Có thể lãng phí bao nhiêu chứ, cậu không thử thì làm sao mà học được. Cái này thật ra rất đơn giản, cậu chọn góc chụp tốt, xoay ống kính, đến khi cảnh vật trở nên thật rõ ràng, sau đó bấm chụp là được. Đến thử xem

"Anh vừa giảng giải vừa đưa máy ảnh cho Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc đành phải cầm máy thật cẩn thận trong tay, sau đó giơ máy lên, đưa mắt tới thị kính của khung ngắm, thấy hình ảnh thu nhỏ của căn phòng xuất hiện trong khung thủy tinh trước mắt. Thịnh Mặc đứng bên cạnh, giữ tay phải Lâm Gia Nhạc trên máy ảnh"Đúng, cứ như vậy, cậu dùng tay phải chậm rãi xoay ống kính, bao giờ nhìn rõ hình ảnh thì bấm chụp

"Anh cảm giác tay Lâm Gia Nhạc hơi run run thì liền buông tay ra. Lâm Gia Nhạc rũ cái cảm giác kì dị trong lòng, thử lại lần nữa, cậu hạ ống kính xuống, ngắm vào Đâu Đâu, sau đó gọi"Đâu Đâu, nhìn đây nào

"Đâu Đâu quay đầu nhìn cậu, cậu chỉnh tiêu cự đến khi nhìn thật rõ, ngón tay run rẩy bấm xuống chụp một bức, đây là bức ảnh đầu tiên của cậu lại dành cho Đâu Đâu. Chớp mắt trôi qua, lòng bàn tay cậu đã ướt mồ hôi"Thầy Thịnh, được rồi, anh cầm đi!"

Thịnh Mặc cười nói "Chụp thêm mấy tấm đi, luyện tập một chút. Sau này cậu chụp sẽ càng ngày càng tốt."

Lâm Gia Nhạc xoa lòng bàn tay vào quần "Vậy được rồi, để tôi chụp một tấm cho Thầy Thịnh và Đâu Đâu đi"

Thịch Mặc rất thích thú làm người mẫu "Được, chụp cho tôi và Đâu Đâu." Nói xong thì anh ngồi xuống ôm cổ đâu đâu, nở một nụ cười hoàn mỹ.

Lâm Gia Nhạc từ khung kính nhỏ xíu thấy được gương mặt tươi cười của Thịnh Mặc thì trong lòng hơi chột dạ, giống như có gì đó vừa rơi xuống.

Cậu vội thu tâm tình lại, chỉnh tiêu cự thật tốt, dùng sức bấm nút chụp, đem hình ảnh Đâu Đâu ngốc nghếch đang le lưỡi cùng gương mặt xán lạn của Thịnh Mặc khắc vào phim ảnh.

Chụp ảnh xong thì cũng không phải muộn, vào khoảng bốn giờ chiều, hai người đến thẳng nhà Thịnh Mặc. Lâm Gia Nhạc muốn gọi điện thoại cho hai cụ già ở đối diện đến mở cửa luôn lúc này nhưng nhìn ngoài trời nắng còn rất gắt đến mức gần như khiến người ta choáng vàng thì thật sự không đành lòng gọi hai cụ ra ngoài, đành đợi đến khi mặt trời lặn rồi tính.

Thịnh Mặc nói, ảnh thì tối nay chụp là được, trước làm dự toán đã, làm xong rồi đi chụp ảnh với rửa ảnh ra là được. Trừ giá cả, Lâm Gia Nhạc chẳng hiểu cái gì cả.

Thịnh Mặc để cậu viết một bản giới thiệu vắn tắt về công ty trước, liệt kê hoàn cảnh điều kiện của công ty ra, sau đó kể thêm vài công trình đã hoàn thành là được. Tuy rằng chưa viết như thế bao giờ nhưng Lâm Gia Nhạc vẫn ngoan ngoãn viết một bản giới thiệu công ty.

Thịnh Mặc cầm kiểm tra một lần, chỉnh sửa lại vài chỗ.

Lâm Gia Nhạc nhìn những chỗ anh sửa "Thầy Thịnh, công ty chúng tôi không có nhiều công nhân thế đâu."

Thịnh Mặc bật cười "Bây giờ không có nhiều những sau này sẽ có, cũng không thể coi là lừa gạt, chúng ta chỉ viết trước tình huống tương lai mà thôi. Cậu nghĩ xem, nếu đến cả công nhân mà cậu còn không có thì làm sao người ta đồng ý giao việc cho cậu?

Nhà người ta là biệt thự lại là người có tiền, loại công ty trang hoàng nào mà không tìm được chứ? Chúng ta vừa mới bắt đầu thôi, rất nhiều mặt không bằng người khác, nhưng cũng không thể đem điểm yếu của mình ra cho đối phương thấy, cái này không phải lừa gạt, mà là sách lược.

Dù sao đến lúc khởi công cậu chắc chắn sẽ mời được công nhân đến làm đúng không?"

Lâm Gia Nhạc nhìn vào mắt Thịnh Mặc, gật đầu "Thầy Thịnh nói rất đúng, nếu chúng tôi không có cả công nhân thì chắc chắn khách hàng sẽ không giao đơn hàng này cho chúng tôi được."

Thịnh Mặc vỗ vai cậu "Đừng lo lắng, sau này sẽ có, rồi càng ngày càng nhiều"

Thịnh Mặc cười với Lâm Gia Nhạc, việc này mặc dù khiến trong lòng cậu có chút bất an, nhưng cậu cũng đã quyết định, nếu có thể nhận được công trình này thì nhất định sẽ làm cho khách hàng bằng công nghệ tốt nhất.

Đến chiều Đới Khởi gọi điện tới, nói đã hẹn xong rồi, thời gian là 3 giờ chiều ngày mai, địa điểm là quán trà Thiên Ý Cư. Lâm Gia Nhạc nhẹ nhàng thở ra, may mắn không phải là hẹn ở quán cafe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!