Chương 35: (Vô Đề)

Lâm Gia Nhạc lại ngồi xuống bàn tiếp tục vẽ, Thịnh Mặc ngồi một bên quan sát cậu, đôi khi sẽ chỉ cho cậu phải vẽ thế nào, xuống tay đặt bút ra sao, đánh bóng như nào. Đâu Đâu không hài lòng việc bị chủ nhân chiếm mất chỗ, nhảy xuống cọ cọ chân Lâm Gia Nhạc.

Nhưng hai người kia đều rất tập trung học tập, không ai chú ý đến nó, Đâu Đâu có hơi cảm giác bị lãng quên, nhỏ giọng rên một tiếng tỏ vẻ kháng nghị, sau đó lại ngoan ngoãn ghé vào chân Lâm Gia Nhạc, cái đuôi thỉnh thoảng quét qua quét lại trên sàn nhà.

Không biết bao lâu đã trôi qua, Đới Khởi bước từ phòng ngủ ra, lười biếng duỗi mình, nhìn cái bát không trên bàn trà

"Ngủ thật thoải mái. Thịnh Soái, cậu uống cái gì đấy?"

Lâm Gia Nhạc chào hỏi anh ta "Thầy Đới, anh dậy rồi. Tôi hầm cháo đậu xanh, còn để trong phòng bếp, giờ cũng nguội rồi, để tôi lấy cho anh."

Đới Khởi xua tay "Không cần phiền thế, tự tôi đi lấy là được."

Thịnh Mặc cũng đè vai Lâm Gia Nhạc xuống "Để cậu ta tự đi lấy đi, đi lại nhiều một chút, không thấy cậu ta càng ngày càng to hả, thịt cũng dày lắm rồi."

Lâm Gia Nhạc le lưỡi, trộm cười "Thầy Thịnh, thầy Đới gọi anh là Thịnh Soái?"

Thịnh Mặc đột nhiên lúng túng. Đới Khởi bước ra, ha ha cười nói "Cậu xem thầy Thịnh có soái không? Cái danh soái này của cậu ta cả khoá chúng tôi đều biết, người ta gọi là Đại Soái, phòng kí túc xá chúng tôi gọi cậu ta là Thịnh Soái.

"Lâm Gia Nhạc mím miệng cười. Thịnh Mặc đảo mắt"Tiểu Lâm đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn."

Đới Khởi ngồi xuống, vẻ mặt oan ức "Trời đất chứng giám, nửa chữ tôi cũng không dám nói lung tung. Gia Nhạc, cậu cảm thấy việc này có đáng tin không?"

Lâm Gia Nhạc gật đầu, cười nói "Tôi hiểu thầy Đới nói không sai, thầy Thịnh quả thực đảm đương được cái danh này."

Đới Khởi nhếch miệng cười "Cũng chưa là gì, số mỹ nữ theo đuổi Thịnh Soái xếp dài từ cửa đông đại học đến tận cửa tây."

Thịnh Mặc tiếp tục trợn trắng mắt "Cậu còn có thể ba hoa thêm nữa không? Trường của chúng ta có được bao nhiêu mỹ nữ, nhiều mỹ nữ theo đuổi tớ thế thì tớ chẳng đã bị chém thành bùn nuôi hoa rồi."

"Ha ha, tớ đương nhiên có khoa trương một chút, nhưng thật sự số mỹ nữ theo đuổi cậu đâu có ít. Từ khoá trên xuống khoá dưới, còn cả nữ sinh trường bên, có ai mà không có thiện cảm với cậu đâu.

"Đới Khởi tiếp tục cười ha ha. Thịnh Mặc thật sự muốn bóp chết Đới Khởi ngay lập tức, đây là kiểu bạn bè báo hại gì thế, đứng trước mặt Lâm Gia Nhạc nói chuyện đào hoa của mình, bản thân anh trong mấy năm đó hình như đâu có cản trở cậu ta theo đuổi cô gái nào. Cũng may Lâm Gia Nhạc không phải kẻ nhiều chuyện, không tiếp tục nói đề tài này với Đới Khởi nữa. Đới Khởi thấy Thịnh Mặc có vẻ tức giận rồi, liền nói"Thịnh Soái, cậu giận rồi? Đây cũng có phải lỗi của cậu đâu, nếu đẹp trai là tội, thì cũng là tội do cha mẹ ban cho cậu.

Gia Nhạc, thầy Thịnh của cậu tuy rằng được nhiều người thích nhưng lại chưa từng coi đó là lợi thế, lừa tài lừa sắc lừa tình cảm cái gì cũng chưa làm.

Nhưng nếu nói cậu ta chưa từng tận dụng lợi thế này thì cũng không được, ít nhất rất nhiều lần xếp hàng lấy cơm ở canteen đều không thiếu các chị các em chủ động thêm phần cho cậu ấy, tôi cũng nhờ thế mà được hưởng phúc, ăn được thêm mấy cái chân gà.

"Đới Khởi nhớ tới chuyện này còn tủm tỉm cười. Thịnh Mặc trợn trắng mắt"Nếu biết trước cậu ăn chân gà xong trưởng thành như thế này, tớ chắc chắn không nhận những ưu ái đó."

Đới Khởi bày ra vẻ mặt khổ sở "Đúng vậy, dáng người của tớ bây giờ chính là do cậu đầu sỏ gây nên." Ngừng một hồi lại bóc mẽ tiếp

"Nhưng mà Thịnh Soái của chúng ta thực sự là một người tình chung thuỷ, trước sau như một với vị kia nhà cậu ta. Đáng tiếc, người ta xuất ngoại thì hai người liền chia tay. Đến giờ thầy Thịnh của cậu còn độc thân đây."

Lâm Gia Nhạc cười theo, thuận miệng nói "Đó là vì thầy Thịnh yêu cầu cao quá."

Đới Khởi lắc đầu cười "Thật ra yêu cầu của cậu ta cũng không cao, chỉ cần toàn tâm toàn ý với cậu ta, có thể vào được phòng bếp, nấu ăn thì ít nhất ngon như cậu nấu là được."

Lâm Gia Nhạc đỏ mặt "Tôi nấu ăn bình thường lắm."

Đới Khởi nói "Cậu nói bình thường thì là bình thường, dù sao Thịnh Soái cảm thấy trình độ nấu nướng của cậu phi thường là được, cậu nói một câu xem nào, Thịnh Soái?"

Thịnh Mặc vốn đang tức giận, tên Khởi mập này, tự nhiên lại đào chuyện của anh nên, thiếu chút nữa đã chạy lại bịt mồm cậu ta, sau lại thấy cậu ta nói chuyện có chừng mực mới bớt giận

"Cậu đừng nghe cậu ta nói bừa, tôi đâu có yêu cầu cao như thế, có người đồng ý nấu cơm cho tôi, tôi tuyệt đối không kén chọn. Đây là chính là tiêu chuẩn chọn vợ chọn chồng của cậu ta thôi, lý tưởng của cậu ta ấy, chỉnh là tìm người có thể nuôi béo cậu ta, sau đó làm thịt, ăn thịt."

Đới Khởi ném bát, lao đến bóp cổ Thịnh Mặc "Hay lắm, đây mới là bộ mặt thật của cậu phải không, không phải cậu thèm thuồng thịt của tớ lâu rồi chứ? Xem tớ thu thập cậu thế nào?

"Nói đoạn hai người đùa thành một đống. Lâm Gia Nhạc ôm Đâu Đâu ngồi xuống ghế đơn bên cạnh, cười nhìn hai người đàn ông đùa với nhau. Cười đùa một trận, Thịnh Mặc đứng lên sửa lại quần áo"Được rồi, chúng ta về thôi. Hôm nay cảm ơn Tiểu Lâm thịnh tình thiết đãi."

Lâm Gia Nhạc nói "Cũng không sớm, hay ở lại ăn cơm chiều rồi về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!