Chương 26: (Vô Đề)

Lâm Gia Nhạc cảm giác bản thân bị cái bánh ngọt từ trên trời rớt xuống trúng đầu, tự nhiên lại có chuyện tốt như vậy xảy ra ra với mình, vô cùng hưng phấn nhưng lại có chút sợ hãi, không thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì mà người ta phải giúp mình.

Ai, thật sự là một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng mà. Cậu ấp úng nói

"Thầy Thịnh, như vậy rất phiền cho các anh. Hay để tôi đóng học phí cho hai người nhé."

Thịnh Mặc đen mặt, đứa nhỏ này suy nghĩ đi đâu thế, từ khi nào anh mở lớp học thêm vậy? "Học phí tôi cũng không dùng tới đâu, bạn tôi cũng không thiếu chút tiền ấy, coi như tôi báo đáp cậu giúp tôi sửa nhà là được."

"Nhưng là, chúng tôi sửa nhà cho anh cũng đã thu phí rồi." Lâm Gia Nhạc nói.

"Tôi trả tiền công thật, nhưng tôi nghĩ không mấy ai được hưởng đãi ngộ nhiều như tôi, khiến Tiểu Lâm phải tận tâm tận lực như vậy.

"Thịnh Mặc cười nói. Lâm Gia Nhạc hơi xấu hổ, hiếm khi hài hước một chút"Thầy Thịnh, anh đang hoài nghi phẩm hạnh chức nghiệp của tôi phải không?

"Nhưng thật ra thì đúng là cậu có quan tâm đến Thịnh Mặc nhiều hơn người khác một chút. Thịnh Mặc vội giơ tay xin tha"Không dám, không dám, Tiểu Lâm tuyệt đối là người có lòng trách nhiệm và đạo đức nghề nghiệp.

Vậy quyết định thế nhé, cậu có gì không hiểu thì lúc tan tầm hoặc cuối tuần đều có thể tới tìm tôi, chỉ cần tôi có thời gian thì nhất định sẽ nói, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."

Lâm Gia Nhạc cảm kích "Vậy thật cảm ơn Thầy Thịnh."

Thịnh Mặc nhớ tới điều gì đó "Sau này đừng xưng hô quá khách khí với tôi, chúng ta cũng coi là bạn bè rồi, đừng xa lạ quá."

Lâm Gia Nhạc giã tai, cười "Được rồi, vậy tôi đành mạo phạm."

Lâm Gia Nhạc liền tranh thủ hỏi Thịnh Mặc mấy vấn đề, Thịnh Mặc xem những gì cậu hỏi đều là trọng điểm, có thể thấy đứa nhỏ này thật sự quan tâm đến thiết kế, liền vui vẻ chỉ bảo một ít. Lâm Gia Nhạc nghe Thịnh Mặc giảng giải xong, có cảm giác như được khai sáng, hai người càng nói càng hưng phấn.

Không biết qua bao lâu, Lâm Gia Nhạc nhìn đồng hồ trên tay, lắp bắp kinh hãi

"Ai nha, đã trễ thế này rồi, làm muộn giờ Thầy Thịnh đi ăn cơm. Tôi cũng nên đi rồi."

Thịnh Mặc nhìn đồng hồ, quả nhiên không còn sớm "Không xong rồi, cơm ở nhà bác Tống chắc đã đến bữa, chỉ sợ đến cũng không kịp.

"Tống Kì là bạn học của cha Thịnh Mặc, cũng chính là phó viện trưởng viện kiến trúc của trường đại học A, đó là một vị trưởng bối vô cùng hài hước, nhưng quy củ trong nhà lại cực quái lạ, đúng 12 giờ sẽ ăn cơm, mặc kệ người có đến đủ hay chưa, vài thập niên chưa sai một ngày. Thịnh Mặc từng đến nhà ông ăn cơm vài lần cũng đã sớm được lĩnh giáo quy củ này. Lâm Gia Nhạc xấu hổ vô cùng"Phải làm sao giờ?

"Đây là ngày tết lớn, không thể để Thịnh Mặc không có cơm ăn. Thịnh Mặc nói"Không sao đâu, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao. Ra đường là có cơm ăn rồi."

Lâm Gia Nhạc lấy di động gọi cho Lưu Minh Lượng. Lưu Minh Lượng tiếp điện thoại rất nhanh

"Gia Nhạc, đang ở đâu thế? Nhanh đến đi, mọi người đang chờ cậu ăn cơm."

Lâm Gia Nhạc cười ngượng ngùng "Anh Lưu, em đang ở nhà của Thầy Thịnh. Đúng lúc gặp được anh ấy nên có hỏi chút vấn đề nhưng lại làm trễ giờ ăn cơm của anh ấy, em mời anh ấy đến ăn tết cùng chúng ta được không?"

Đương nhiên Lưu Minh Lượng rất vui vẻ, anh ta sảng khoái đồng ý "Tốt tốt, chỉ sợ mời không nổi. Anh đi làm thêm hai món ăn quê, hai người mau đến đấy!"

Lâm Gia Nhạc gác điện thoại "Thầy Thịnh, đến ăn tết cùng chúng tôi đi, cũng không có gì nhiều, nhưng đông người náo nhiệt."

Thịnh Mặc cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu, trước mặt mình thì tiền trảm hậu tấu vậy mà còn quay ra hỏi ý kiến, nhưng anh cũng thích cách làm này nên đồng ý "Vậy được, tôi đến quấy rầy các vị đồng hương một phen."

Lâm Gia Nhạc hỏi "Thầy Thịnh, Đâu Đâu đâu?

"Ngày tết lớn, không thể nhốt Đâu Đâu trong nhà được. Thịnh Mặc nói"Nó đang ở trong xe."

Lâm Gia Nhạc cười khiến vành mắt cong cong "Vậy là tốt rồi, không thiếu ai."

Thịnh Mặc "…

"Lưu Minh Lượng biết Thịnh Mặc muốn tới, nói Dư Lan nhanh chóng dọn dẹp nhà của, tự mình xuống bếp làm thêm mấy món ăn mang hương vị quê nhà. Thật ra bình thường trong nhà cũng đã rất gọn gàng, không có gì phải dọn dẹp nhiều, chỉ là Ngưu Ngưu còn nhỏ nên nghịch ngợm, từ bàn trà đến sàn nhà, khắp nơi đều la liệt những sách vở và đồ chơi của nó. Dư Lan vừa dọn từng món đồ chơi của con vừa nói"Ngưu Ngưu, đừng ném đồ chơi của con lung tung nữa, sắp có khách đến nhà.

Chú Nhạc của con sắp đến, mau ra đón chú đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!