Chương 18: (Vô Đề)

Hạ Phương Húc ra khỏi tòa nhà kí túc lại đi lên tòa nhà làm việc của nhân viên, cả đường đi anh ta không nói một lời, Lâm Gia Nhạc đành phải im lặng theo sau. Lâm Gia Nhạc nghĩ, nếu đã giải quyết việc công, vì sao không bảo ai đó đến gọi cậu, sao anh ta phải tự đi.

Chẳng qua nếu anh ta không đến, chắc chắn cậu sẽ không đi.

Vào văn phòng, Hạ Phương Húc đóng cửa, Lâm Gia Nhạc hơi hồi hộp nhìn cánh cửa kia. Hạ Phương Húc chỉ vào sofa nói

"Ngồi đi. Muốn tôi mở cửa nói chuyện sao?"

Lâm Gia Nhạc im lặng ngồi vào sofa, việc này thật sự không thể mở cửa nói. Hạ Phương Húc rót cho cậu một ly nước, anh ta ngồi ở sofa bên kia

"A Nhạc, anh mới đi vắng vài ngày em đã gây ra chuyện như thế? Anh cảm thấy thật thất vọng, đây là Lâm Gia Nhạc mà anh xem trọng sao?"

Lâm Gia Nhạc cúi đầu không biết nói gì, trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng lại vẫn sợ hãi Hạ Phương Húc, tuy nhiên sự kính trọng dành cho anh ta lại tăng thêm một ít, trước kia là anh ta xem trọng cậu mới chuyện cậu đến bộ phận bán hàng, chẳng mấy chốc đã xảy ra chuyện thế này, thật có lỗi với sự đề bạt đó.

Cậu nói nhỏ "Xin lỗi, anh Hạ."

Hạ Phương Húc nhìn cậu "Lâm  Gia Nhạc, anh không muốn nghe em xin lỗi gì cả. Anh cảm thấy thất vọng vì em chịu tiếng xấu thay người khác, thay người khác gánh tội.

"Hạ Phương Húc hơi giận, gọi to tên cậu. Trong lòng Lâm Gia Nhạc giật mình, cũng cảm thấy càng thêm khó chịu. Hạ Phương Húc nói tiếp"Em cho việc này của em là trượng nghĩa sao? Chủ nghĩa anh hùng của em anh thấy thật đáng cười. Đây là việc nội bộ, không ra khỏi Hồng Thụy Hán, em ra ngoài vẫn tìm được việc. Nếu chuyện này xảy ra ở Hồng Kông thì em phải mang tiếng xấu cả đời!

Em không có tín nhiệm, còn ai dám thuê em sao? Em đi đâu tìm việc? Em nghĩ thế giới này quá đơn giản! Mà cứ cho là chuyện này không truyền ra khỏi công xưởng, em đi tìm việc nhất định sẽ có người gọi cho nhà máy chứng thực nhân phẩm của em.

Em vẫn nghĩ có thể đến công xưởng khác làm việc, rồi chăm chỉ làm tiếp được sao!

"Từ trước đến nay Lâm Gia Nhạc không suy xét chuyện này nhiều đến vậy, cậu chỉ nghĩ nếu đi khỏi đây rồi tìm việc ở công xưởng khác thì cũng không có vấn đề gì cả. Hạ Phương Húc nói tiếp"Chuyện của em với Amy anh biết rõ, trách nhiệm không phải ở em, em đừng có gánh tội thay cô ta.

Bất kể là ai, làm sai thì phải tự chịu, chuyện này anh sẽ xử lý."

Lâm Gia Nhạc lẳng lặng ghi nhớ những lời này, cậu nói "Cảm ơn anh Hạ, tôi sẽ nhớ kĩ."

Hạ Phương Húc nói "Chuyện của em anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, em không phải đi đâu nữa."

Lâm Gia Nhạc nhìn Hạ Phương Húc "Anh Hạ, cảm ơn anh, nhưng tôi vẫn muốn đi. Tôi cam đoan với anh sau này sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa."

Hạ Phương Húc nhìn chằm chằm vào cậu, trong ánh mắt có thể nhìn ra sự phẫn nộ, cuối cùng lại cười

"Em thật sự không thiếu quyết định. Không phải em không muốn làm việc với anh, cho nên mới nhân cơ hội này để bỏ đi chứ?"

Lời này nói trúng tâm đen của Lâm Gia nhạc, cậu đỏ mặt, không nói gì.

Hạ Phương Húc đứng lên đến ngồi cạnh Lâm Gia Nhạc, tay anh ta giữ vai cậu "A Nhạc, anh khiến em chán ghét đến vậy sao?"

Lâm Gia Nhạc lui về phía sau theo phản xạ, Hạ Phương Húc lại cố kéo cậu vào lòng rồi ôm chặt cậu. Lâm Gia Nhạc bị giữ trong vòng tay của Hạ Phương Húc, cậu chưa từng ôm ai nên muốn giãy dụa để thoát ra, Hạ Phương Húc lại lên tiếng vẻ bị tổn thương

"A Nhạc, anh khiến em cảm thấy ghê tởm sao? Em muốn trốn tránh anh đến vậy?"

Lâm Gia Nhạc dừng lại, Hạ Phương Húc khiến cậu thấy chán ghét và ghê tởm sao? Hình như không phải, chỉ là bản thân cậu hơi sợ, còn tại sao phải sợ anh ta đối với cậu như vậy, thì rõ ràng hai người đàn ông ở cạnh nhau là không thể.

Mấy ngày gần đây không nhìn thấy Hạ Phương Húc cậu đã thầm buông lỏng thần kinh, nhưng cũng có cả chút phiền muộn không nói rõ thành lời. Mất đi người bạn như Hạ Phương Húc, cậu thực sự có cảm giác tiếc nuối.

Hạ Phương Húc ôm rất chặt, bị ôm trong thời tiết thế này không thể cảm thấy ấm mà là nóng, hương nước hoa nhẹ nhàng bay vào mũi Lâm Gia Nhạc, tuy rằng cậu không thích mùi hương này, nhưng cậu cũng không ghét.

Hạ Phương Húc vuốt nhẹ tóc Lâm Gia Nhạc "A Nhạc, anh nên làm thế nào với em đây?

"Trong giọng nói ngập tràn sự phiền muộn và bất đắc dĩ, còn có cả sự cưng chiều và đau lòng. Đột nhiên trong lòng Lâm Gia Nhạc cảm thấy đau, mũi cũng cay cay, ngoài bà nội, chưa từng có ai đối xử với cậu thế này. Hạ Phương Húc thấy cậu không động đậy thì nới lỏng tay, nhìn thẳng vào mắt cậu nói"A Nhạc, em cũng không ghét anh đúng không?

Chỉ là em không biết chấp nhận anh thế nào thôi đúng không?"

Ánh mắt của Lâm Gia Nhạc trong suốt mà sáng rõ, tựa một mặt hồ phẳng lặng chưa từng chạm một hạt bụi, cậu dùng ánh mắt bất lực nhìn Hạ Phương Húc, lại bị ánh mắt tràn ngập nhiệt tình của Hạ Phương Húc nhìn đến đành phải tránh mắt đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!