Chương 17: (Vô Đề)

Chuyện này coi như cho qua, Lâm Gia Nhạc mất không ít thời gian bình ổn tâm trạng của mình. Nhưng dù sao cậu cũng còn trẻ, chưa trải qua nhiều chuyện, không làm được cái vẻ không để tâm, thậm chí không thể đối diện một cách vô tư với Hạ Phương Húc như trước đây.

Hạ Phương Húc cũng coi như là kẻ hiểu chuyện, không nhắc lại chuyện kia với Lâm Gia Nhạc nữa, thậm chí cũng không xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của Lâm Gia Nhạc.

Sau khi về Lâm Gia Nhạc lại được tăng lương, cậu có hơi bất an, nghĩ là Hạ Phương Húc tăng lương cho mình. Thế nhưng sau đó lại nghe nói đây là thông lệ hàng năm của công xưởng, đa phần mọi người đều được tăng lương, cho nên cậu mới thả lỏng tâm tình một chút, đây không phải tiền bồi thường từ Hạ Phương Húc mà là tiền lương của mình.

Mỗi ngày Lâm Gia Nhạc lại làm những công việc giống trước kia, tiếp khách, lấy hàng mẫu, ký hợp đồng, nhận tiền hoa hồng, tan làm thì về phòng đọc sách làm bài, còn làm thêm một việc là ngẩn người.

Cậu không ngừng an ủi bản thân, Gia Nhạc, không sao, việc này đã qua rồi, cậu cũng không phải là con gái, không tổn thất gì, không cần phải suy nghĩ gì. Nhưng mà, việc này thực sự đã xảy ra, không thể coi như không có.

Lâm Gia Nhạc không có bạn bè thân thiết gì, cứ cho là có thì việc này cũng không thể nói với bạn bè, cho nên chỉ có thể giữ chặt nó trong lòng, chậm dần thành một vết sẹo, chọc vào sẽ đổ máu, dù thời gian qua cũng không hề bớt đau.

Cứ như vậy qua một tháng, hôm nay chủ quản gọi riêng cậu ra ngoài "Allen, có người báo cậu tự nâng giá chiết khấu, làm tổn hại lợi ích của công xưởng, cấp trên đã biết."

Lâm Gia Nhạc cứng người, từ khi nào mình nâng giá chiết khấu? Cậu lắp bắp "Chủ quản, đó là khách hàng nào?"

Chủ quản nói "Làm khác từ Thẩm Dương đến đây vào tháng trước.

"Lâm Gia Nhạc tròn miệng, cậu định nói vụ mua bán đó không phải cậu phụ trách mà là Amy. Nhưng lại nhớ tháng trước ba của Amy ốm, cô ấy về chăm sóc ba, hình như có nhờ cậu kí một hợp đồng, chính là những vị khách hàng từ Thẩm Dương này. Chủ quán nói"Tôi biết cậu không phụ trách mặt hàng đó, nhưng trên hợp đồng là cậu kí."

Lâm Gia Nhạc cúi đầu, trong lòng không rõ cảm giác gì "Chủ quản, tôi sẽ nhận xử phạt thế nào?"

Chủ quản thở dài "Vụ này cậu bị oan, tôi biết. Vốn trước kia nói với cậu không rõ ràng là lỗi của tôi. Nhưng chuyện này cậu làm không khéo, có người đã để tâm rồi báo lên cấp trên, lần này nhất định phải có người chịu tội, nhận lỗi với công xưởng, bồi thưởng, rồi nhận xử phạt.

"Lâm Gia Nhạc cúi đầu cắn chặt răng không nói lời nào, tay cậu đã nắm chặt thành nắm đấm, tranh đấu trong môi trường công sở cậu biết là có, nhưng chẳng ngờ nó lại diễn ra trên người mình. Chủ quản nói"Việc này Amy cũng có trách nhiệm, cậu tìm cô ấy đi, rồi hai người cùng thương lượng."

Không đợi Lâm Gia Nhạc tìm thì Amy đã tới cửa. Amy khóc sưng mắt cầu xin cậu

"A Nhạc, xin lỗi, chị làm liên lụy đến em rồi. Em giúp chị được không?"

Lâm Gia Nhạc ngẩng đầu nhìn cô một cách đầy khó hiểu "Chị Amy, chị có ý gì?"

Amy khịt mũi

"Tháng trước ba chị ốm phải nằm viện, phí phẫu thuật không đủ, lúc đó thật sự cần tiền cứu mạng ba chị. Đúng lúc chị đàm phán hợp đồng với đám người Thẩm Dương kia nên chị mới nâng giá một chút, họ cho chị hai vạn, đúng lúc để chị trả tiền phẫu thuật cho ba."

Chuyện này Lâm Gia Nhạc có biết, nhưng cái gì cũng là do Amy tự làm, cậu cũng không biết rốt cuộc cô ấy đã nhận bao nhiêu tiền boa từ những người kia.

Amy nói tiếp

"Vốn dĩ việc này xong rồi, nhưng tháng sau Sherry nghỉ làm, vị trí của chị ấy để lại cho mấy người bọn chị, có người sợ chị cạnh tranh nên mới làm thế. Thật ra việc chị làm không hề quá đáng, chỉ là bị mấy người kia nắm được điểm yếu thôi."

Trong lòng Lâm Gia Nhạc đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhất định là do cậu không cẩn thận khiến bản hợp đồng kia của Amy bị người ta nắm được.

Cậu cúi đầu "Xin lỗi chị Amy, nhất định là do em không cẩn thận để người ta thấy hợp đồng của chị."

Amy lắc đầu "Chuyện này không trách em, A nhạc, hợp đồng không phải hồ sơ giữ bí mật tuyệt đối, hơn nữa trên đó cũng không ghi rõ chiết khấu, là do có người khác nói với khách của chị."

"Vậy giờ phải làm sao?"

Lâm Gia Nhạc nhìn Amy.

"Đây là việc chị muốn nói với em, việc này trách nhiệm là của chị, nhưng thật sự bây giờ chị không thể mất việc, ba chị vẫn đang ở trong bệnh viện, mỗi tháng vẫn cần hai vạn tiền thuốc. Nên A Nhạc, em giúp chị việc này được không?"

Amy cầu xin Lâm Gia Nhạc "Đương nhiên tổn thất để chị bồi thường.

"Lâm Gia Nhạc cúi mắt, cậu không muốn nhìn vào mắt Amy, tâm của cậu bây giờ rất loạn, đây vốn không phải việc của cậu, thế nhưng chẳng lẽ hiện thực xã hội là cậu sẽ gánh trách nhiệm này? Amy lại nức nở"Xin lỗi em A Nhạc.

Đều là do chị sai. Nếu không phải do chị quá cần khoản tiền hai vạn đồng kia thì đã không nên chuyện. Cũng không nên để em kí hợp đồng thay chị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!