Chương 13: (Vô Đề)

Thành thị dù có phồn hoa tới đâu, kể cả Bất Dạ Thành thì đến mười một giờ đêm rồi cũng chậm rãi lặng im. Lúc này dòng xe trên đường đã thưa hơn rất nhiều, Hạ Phương Húc chạy xe trên đường, vì đường vắng nên anh ta đi khá nhanh, xe phóng đi trên đường thẳng tắp.

Lâm Gia Nhạc nắm chặt dây an toàn, mấy ngón tay đã trắng cả, sắc mặt tái xanh "Anh Hạ, đi chậm một chút!"

Hạ Phương Húc cười ha hả "Không sao, không có xe, tôi vẫn lái được. Cái xe này đợi lâu rồi, chỉ có buổi đêm mới thể hiện được hết tính năng của nó."

Lâm Gia Nhạc chưa bao giờ ngồi xe quá nhanh, tối nay lại ăn nhiều, tuy rằng đã đi chơi hai tiếng đồng hồ để tiêu thực nhưng vẫn có cảm giác đầy bụng. Dạ dày cuộn lên, cậu che miệng, tay còn lại ra cố gắng ra hiệu.

Hạ Phương Húc sợ tới mức vội giảm ga rồi nhanh chóng đỗ lại bên đường, còn tận tình giúp cậu tháo dây an toàn và mở cửa xe.

Lâm Gia Nhạc lao từ trong xe ra, ngồi thật lâu ở bên vệ đường, có gì trong dạ dày đều phun ra cả, Hạ Phương Húc đưa một chai nước cho cậu. Lâm Gia Nhạc súc miệng rồi trở lại trong xe.

Hạ Phương Húc không dám cho xe đi nhanh nữa, xe chạy trên đường rất chậm rãi, đến khi Lâm Gia nhạc đỡ hơn rồi thì lại mở cửa sổ trời "A Nhạc, cậu muốn lên hóng gió không?"

Lâm Gia Nhạc nhìn cửa sổ trời đầy kì lạ, gió lạnh theo ô cửa nhỏ tràn vào, cậu nghĩ ngợi rồi lắc đầu "Hay là thôi, tôi không ổn lắm.

"Thật sự cậu không đứng lên nổi. Hạ Phương Húc nói vẻ tiếc nuối"Muốn đi hóng gió phải đi xe thể thao, kiểu xe này quá bất tiện. Lần sau tôi sẽ lái xe của tôi tới đây."

Lâm Gia Nhạc cười nói "Xe này đã tốt lắm rồi."

Hạ Phương Húc gật đầu "Nói cũng phải, xe nào cũng không sao, quan trọng là đi cùng ai thôi."

Lâm Gia Nhạc không rõ ý tứ của câu nói này, cậu không tiếp lời, chỉ cười một tiếng.

Lúc về đến nơi đã sắp mười hai giờ, Lâm Gia Nhạc ngáp một cái. Từ sau khi dọn sang kí túc xá mới thời gian nghỉ của cậu dần vào khuôn phép, tối nào cũng đi ngủ lúc mười một giờ, sáu giờ sáng dậy, học tiếng Anh rồi tập thể dục, giống như khi còn ở trong trường.

Những người trong kí túc xá xem cậu như quái vật, không chỉ một lần nói với cậu: A Nhạc, cậu đã đi làm rồi sao vẫn giống học sinh thế, vừa không ra ngoài chơi cũng không đi tìm bạn gái, ngày nào cũng ở trong phòng đọc sách, lại còn học toán lý hóa, cậu muốn thi Trạng nguyên hả!

Lâm Gia Nhạc chỉ yên lặng lắng nghe, nghĩ đến bức thư thông báo trong ngăn kéo bàn của mình, cậu lại thầm tự động viên bản thân, nhất định phải vượt qua được. Thật sự cảm thấy chán nản thì lại đến hiệu sách mượn truyện đọc, là những cuốn truyện kí danh nhân.

Hạ Phương Húc tắt máy, nói với Lâm Gia Nhạc

"Đến nơi rồi. Tối nay thật sự vui vẻ, trở lại được khoảng thời gian của tuổi thiếu niên. Cảm ơn cậu, A Nhạc!"

Lâm Gia Nhạc mở miệng lại không nhịn được ngáp một cái, hai mắt ngập nước "Cảm ơn anh Hạ, cho tôi thể nghiệm nhiều chuyện bản thân tôi chưa từng trải qua, tôi cũng rất vui. Tôi về đây, bye bye!"

Dứt lời liền đẩy cửa xe bước ra, cậu cũng không muốn người khác thấy cậu đi về kí túc với Hạ Phương Húc, sẽ lại có những lời rỗi việc.

Hạ Phương Húc ngồi yên không nhúc nhích, nhìn theo bóng Lâm Gia Nhạc khuất dần sau những tòa nhà, mãi lâu mới quay xe về khách sạn.

Công việc của Lâm Gia Nhạc đã đi vào quỹ đạo, cậu làm trợ lý bán hàng mấy tháng, giúp Amy thu gửi bưu kiện, coi như là học tập dần công việc của nhân viên bán hàng.

Sang năm mới chủ quản bắt đầu phân công công việc riêng cho cậu, Lâm Gia Nhạc nhận chức trách mới, trong lòng tràn ngập ý chí chiến đấu và chờ mong.

Cậu nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, lúc xem tài liệu hay giao tiếp với khách hàng hoặc khi xem hàng mẫu, bàn giá thì nhân viên và khách hàng còn bàn luôn tiền boa, có người uyển chuyển hỏi cậu cần bao nhiêu, có người lại trực tiếp hỏi số tài khoản cá nhân của cậu.

Lâm Gia Nhạc biết cái gì gọi là tiền boa, những mỗi lần gặp chuyện này cậu đều từ chối thẳng thừng.

Trưa hôm nay Lâm Gia Nhạc đang ăn cơm thì chủ quản Erik bưng khay đồ ăn tới đứng đối diện chỗ ngồi của cậu "Allen, chỗ này chưa có ai phải không?"

Lâm Gia Nhạc ngạc nhiên lắp bắp "Không có, không có, mời anh ngồi."

Chủ quản đưa cho Lâm Gia Nhạc một trong hai lon nước mới mua "Uống đi."

Lâm Gia Nhạc ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy "Cảm ơn!"

Chủ quản uống một ngụm nước ngọt, sau đó dùng đũa đảo qua đĩa thức ăn nhưng lại không ăn, nhìn rồi cười nói "Mấy hôm trước có người bạn nói với tôi, có nhắc đến một nhân viên vô cùng tốt ở bộ phận bán hàng.

"Động tác ăn của Lâm Gia Nhạc chậm lại, cậu nhìn thoáng qua gương mặt của chủ quản, không biết câu sau anh ta muốn nói gì. Chủ quản ăn chút thức ăn, sau đó lại nói tiếp"Tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy nói trong bộ phận bán hàng của chúng ta có một nhân viên không nhận tiền boa. Tôi biết người cậu ấy nói tới là cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!