Trước khi sang năm mới cậu lên thị trấn mua hàng Tết, bất ngờ lại gặp người bạn học cũ là Trương Lê. Trương Lê mặc một bộ quần áo phổ biến của giới trẻ hiện nay, áo bông màu lam với quần bò, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng, trên người tràn ngập sức sống thanh xuân.
Lâm Gia Nhạc nhìn người trước mắt khác hoàn toàn với thời còn đi học, cảm giác hơi hoảng hốt. Trương Lê đứng đối diện đưa cho cậu một điếu thuốc, Lâm Gia Nhạc xua tay.
Trương Yên rút bao thuốc về rồi lấy bật lửa ra tự châm cho mình một điếu "Gia Nhạc, cậu giờ phát tài ở Quảng Đông rồi hả?"
Lâm Gia Nhạc cười một cái "Sống tạm thôi mà."
Trương Lê đưa điếu thuốc lên "Cũng tốt lắm, tay làm hàm nhai, so với đám bọn tớ đây vẫn còn để mẹ nuôi."
Lâm Gia Nhạc muốn nói, có muốn không chúng ta đổi đi, nhưng không thể nói ra miệng được, cậu hỏi "Giờ cậu học ở thành phố C hả?"
"Đại học M, học quản lý kinh tế."
Trương Lê xoa mặt "Gia Nhạc, bọn tớ đều tiếc cho cậu, thi đỗ đại học H rồi mà không đi học được."
Trong đầu Lâm Gia Nhạc vang một tiếng, cậu đỗ đại học H? Từ sau khi về cậu chưa đến chào thầy giáo cũ, vốn là định đến Tết mới đi. Cậu hơi kích động hỏi "Tớ, tớ thi đỗ đại học H?"
Trương Lê ngạc nhiên nhìn cậu
"Đúng vậy. Cậu không biết à? Điểm của cậu đã vào số điểm trúng tuyển của đại học A nhưng mà là ngành khác, nên cậu được chuyển xuống đại học H, trường đó cũng tốt, cũng là trường trọng điểm."
Lâm Gia Nhạc run rẩy, mình đỗ đại học, nhưng cậu không biết, thầy Chu không tìm cậu sao? "Trương Lê, tớ muốn đến nhà thầy Chu, cậu đi không?"
"Được, đi cùng nhau đi."
Trương Lê dụi tắt điếu thuốc trên tay rồi tùy tiện ném vào một đống rác bên đường.
"Tớ đi mua mấy thứ, không thể đến tay không được." Lâm Gia Nhạc đang rất rối, nhưng vẫn nhớ được lễ nghĩa cơ bản.
"Được.
"Hai người đến trường học, khắp nơi là lũ trẻ đang chơi đùa, trong không khí đều là những mảnh vỏ pháo đỏ tươi, trường học vẫn thân quen như vậy, Lâm Gia Nhạc đã quen thật lâu với không khí này. Hai người gõ cửa nhà thầy Chu, cô Chu ra mở cửa thầy Lâm Gia Nhạc thì rất ngạc nhiên"Là Lâm Gia Nhạc? Mau, mau vào. Đậu Đậu, sang gia ông Tằng gọi ba con về.
"Cô vừa đón hai người vào nhà vừa bảo con gái đi gọi thầy Chu Cường, thầy Chu đang ở nhà hàng xóm chơi cờ. Lâm Gia Nhạc vào phòng, đặt mấy món quà vào một bên rồi ngồi xuống sofa. Cô giáo mời họ vào nhà rồi không ngừng tay, lấy dép lê, pha nước rồi mang trái cây lên. Lâm Gia Nhạc vội nói"Cô cứ ngồi đi ạ, đừng khách sáo với bọn em."
"Không sao không sao, hiếm lắm mới về thăm thầy cô, cũng phải uống được chén nước chứ." Nói rồi cô mở bếp điện lớn hơn một chút, sau mới quay về ghế ngồi "Gia Nhạc, em về từ khi nào?"
"Mới được hai ngày ạ, em đang ở nhà thu dọn."
Lam Gia Nhạc giữ chén thủy tinh ấm áp trong lòng bàn tay, mùa đông ở quê không thể so sánh với đất Quảng Đông, lạnh hơn rất nhiều.
"Em ở đó tốt chứ?
"Cô Chu muốn biết cuộc sống của cậu. Lâm Gia Nhạc gật đầu nói qua với cô về chuyện của mình. Cô Chu vui vẻ gật đầu"Tốt lắm, cô thấy em như thế cũng an tâm."
Đúng lúc này Chu Cường bế Đậu Đậu đi vào, Lâm Gia nhạc và Trương Lê vội vàng đứng lên chào "Thầy Chu."
"Ngồi đi, ngồi đi."
Chu Cường buông Đậu Đậu xuống đất, rồi hỏi thẳng Lâm Gia Nhạc "Thằng nhóc này em đi đâu cũng chẳng liên lạc về. Thư báo đến thầy tìm đến nhà em thì ai cũng bảo không biết em đi đâu, hàng xóm bảo chuyển giấy báo cho người thân của em, thế mà đến khai giảng vẫn chẳng có chút tin tức nào."
Lâm Gia Nhạc buồn rầu, nhà chồng của cô cũng không gần, nếu không phải có chuyện thì ai mà tiện đường đến báo cho cậu được. Mà cứ cho là báo được đi, cũng không chắc họ sẽ báo đến Quảng Đông cho cậu, dù sao cậu cũng không có tiền học.
Chu Cương nói xong thì vào phòng sách lấy một phong thư chuyển phát nhanh đưa cho Lâm Gia Nhạc. Lâm Gia Nhạc cầm phong thư kia, trên đó ghi tên trường đại học H tỉnh H, trong cậu ngổn ngang trăm mối cảm xúc, cậu mở phong thư mà tay run rẩy.
Đây là một phong thư thông báo đã không còn hữu dụng, trên đó giấy trắng mực đen viết tên của cậu, con dấu đỏ chói. Lâm Gia Nhạc thấy cay sống mũi, nước mắt đã đong đầy cậu lại cố gắng nhẫn nhịn không rơi nước mắt, nếu đây không phải ở nhà thầy Chu, nếu không phải đang ở trước mắt mọi người, chắc chắn cậu đã khóc thành tiếng.
Nhưng cậu cố nén lại, cẩn thận lật từng tờ giấy đọc thật kĩ, sau đó lại gấp gọn gàng đặt vào phong thư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!