Lâm Gia Nhạc tên gọi Gia Nhạc, bà nội nói là ý muốn gia đình vui vẻ, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu vẫn không biết gia đình vui vẻ là như thế nào. Cậu cảm giác tên của mình không sai, họ cũng không khó nghe, nhưng đến khi đặt chúng cạnh nhau, thật mẹ nó rất có ý châm chọc.
Lâm Gia Nhạc, không phải là nhà bên vui vẻ sao, khó trách cậu luôn nghe được tiếng cười vui vẻ từ nhà hàng xóm, lúc họ cười đùa quây quần cậu đang một mình cô đơn nghe trộm những tiếng cười ấy, giống như một con chuột nhắt trốn nơi góc nhà âm u.
Cho nên đối với tên họ của mình cậu hận đến tận xương tủy. Hai người cho cậu sinh mệnh kia chưa từng cho cậu một mái nhà, càng không có chuyện sẽ xây nên một mái ấm vui vẻ.
Cậu vô cùng ghét người khác gọi họ tên mình, hoặc là gọi Tiểu Lâm, hoặc là gọi Gia Nhạc, Nhạc Nhạc, Tiểu Nhạc đều được, trăm ngàn lần đừng có gọi Lâm Gia Nhạc.
"Gia Nhạc, ngoài cửa có người tìm."
Lúc bạn học gọi Lâm Gia Nhạc thì cậu đang cắm cúi luyện từ vựng tiếng Anh, thời gian thi thử sắp tới rồi, cậu muốn thi tốt một chút.
"Ai thế?" Nghe thấy tiếng gọi, cậu ngẩng đầu lên, trong lòng lại hơi giật mình "Chú Tư!
"Người đang đứng ở cửa phòng học là chú Tư hàng xóm của cậu, ống quần chú xắn cao, trên đùi còn dính vệt bùn đất, chân đi một đôi dép lê đã mòn, gương mặt tràn ngập vẻ nôn nóng hướng vào phòng học tìm bóng cậu. Lâm Gia Nhạc đứng lên đi ra ngoài, trong vô thức đã đẩy đổ không biết bao nhiêu cái bàn, bình thường chỉ có bà nội đến trường học tìm cậu, lần này lại là chú Tư vốn rất không thân thuộc, lại vội vàng như thế, trong lòng cậu dâng lên dự cảm bất an sâu sắc. Bạn nữ vốn ngồi trước cậu kêu lên"Này này, Lâm Gia Nhạc cậu là cái quỷ gì thế, chậm một chút không được à?"
Lâm Gia Nhạc không cãi với cô ấy, chỉ riêng việc cô lôi cả họ lẫn tên cậu ra gọi, nếu là bình thường nhất định cậu sẽ sửa lại, lúc chạy đến cửa giọng nói đã có chút run rẩy không kiểm soát được "Chú Tư, sao chú lại tới đây?"
Chú Tư kéo cậu đến phía cầu thang, chỗ đó ít người qua lại hơn một chút. Chú do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra "Nhạc Nhạc, bà cháu mất rồi.
"Trong chớp mắt Lâm Gia Nhạc cảm thấy đất trời đảo điên cả rồi, cậu vươn tay khua loạn trong không khí bắt được tay vịn cầu thang, nước mắt tựa như hồng thủy, tràn ngập trong hốc mắt rồi che mờ tất cả. Cậu cắn môi đến trắng bệch, cố gắng kiềm chế không khóc thành tiếng, khóc vô cùng áp lực, vô cùng đè nén. Chú Tư lo lắng nhìn đứa nhỏ đáng thương này, người cuối cùng còn chăm lo đến nó cuối cùng cũng nằm xuống rồi, từ này về sau lẻ loi hiu quạnh một mình."Nhạc Nhạc, giáo viên cháu ở đâu? Chú đi xin phép giúp cháu rồi chú đưa cháu về."
Lâm Gia Nhạc chảy nước mắt, không đáp lời.
Nước mắt theo hai má lưu lại trên cằm, sau đó từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã ướt một khoảng. Chú Tư không làm khác được đành tìm một học sinh trong lớp nhờ cậu ta dẫn đi tìm thầy giáo chủ nhiệm lớp Chu Cường xin phép, xong liền đứa Lâm Gia Nhạc về.
Lâm Gia Nhạc không phải cô nhi, cha mẹ cậu đều còn khỏe mạnh, nhưng bản thân cậu lại chẳng khác cô nhi là bao. Cha mẹ cậu ly hôn lúc cậu còn chưa được hai tuổi. Mẹ thì chẳng biết đã đi đến nơi nào, có đôi khi nghe người ta đồn đại mẹ của cậu gả cho ông chủ lớn rồi, chắc sẽ được hưởng phúc.
Cha cậu sống cũng rất tốt, nhưng lại là kiểu tốt khác. Cậu lớn đến năm mười tám tuổi, số lần gặp cha không quá mười lần, lần gần đây nhất đã là ba năm trước. Khi đó cậu học năm cuối cấp hai.
Người đó không biết đánh nhau từ chỗ nào về, trên người chồng chéo vết thương, nằm nhà được hơn nửa tháng, sau đó lại biến mất không tiếng động, còn mang theo tiền mừng tuổi Lâm Gia Nhạc cất dưới gối.
Đó là tiền mừng tuổi bà nội cho cậu mỗi khi đến năm mới, tiền mặt mới tinh, tổng cộng một trăm mười tệ, tất cả đều được cậu coi như bảo bối, đợi đến khi bà nội bảy mươi tuổi sẽ mua tặng bà cái gì đó.
Một mình bà nội phải nuôi cậu rất vất vả, cho ăn cho mặc còn cho đi học, nhiều năm như vậy chưa từng mua cho bản thân một bộ đồ mới, nhưng đại thọ còn chưa tới, tất cả tiền đã bị cha cậu cầm đi.
Ấn tượng về cha của Lâm Gia Nhạc có lẽ chỉ có tức giận. Ông ta sinh ra cậu nhưng lại chưa từng để ý đến cậu, từ nhỏ đến lớn bên cạnh cậu chỉ có bà nội, bà cháu hai người nương tựa vào nhau mà sống.
Cậu luôn suy nghĩ, đợi khi mình đỗ đại học rồi, có thể làm bà vui vẻ vẻ, đến khi mình kiếm được tiền là có thể để bà hưởng phúc, nhưng tất cả còn chưa kịp thực hiện, bà nội đã mất rồi!
Lâm Gia Nhạc ngồi trên xe nông dụng của chú Tư, trong lòng nhớ tới bà nội, bà nội đáng thương, bà nội hiền lành, bà nội tài hoa, bà nội luôn đối tốt với cậu, không còn nữa rồi. Cuối cùng nhịn không được òa khóc, tiếng nức nở át cả tiếng động ồn ào của chiếc xe.
Chú Tư lái xe ở phía trước cũng không nhịn được mà rơi lệ. Hai người cứ vậy khóc suốt dọc đường.
Lâm Gia Nhạc về đến nơi đã thấy một đám người vây quanh trước của nhà, cậu chưa nhìn được di thể bà nội nhưng chân đã không vững nổi, vừa đi vừa quỳ lớn tiếng khóc
"Bà ơi! Bà ơi! Cháu về rồi, Nhạc Nhạc về rồi!"
Hàng xóm thân thích vây lấy cậu, vội đỡ cậu đến bên giường bà nội. Vì con cháu chưa về, cho nên bà Lâm vẫn chưa nhập liệm, nhưng áo quần giày thọ đều đã chỉnh tề. Lâm Gia Nhạc quỳ gối bên giường khóc đến cơ hồ ngất đi, người mặc áo đen đội mũ đen này là bà nội sao?
Bao nhiêu năm bà nội không mặc quần áo mới, bây giờ thì mặc rồi, nhưng cũng lại là bộ đồ mới cuối cùng.
"Gia Nhạc, bà cháu còn chưa nhắm mắt, cháu với ba cháu chưa về bà ấy còn chưa yên lòng. Giờ cháu về rồi, vuốt mắt cho bà đi.
"Một người lớn tuổi đứng phía sau nhắc. Lâm Gia Nhạc quỳ, tay run rẩy sờ lên mặt bà nội, gương mặt đã lạnh băng, cậu vừa khóc vừa nghẹn ngào nói"Bà nội, Nhạc Nhạc đã về rồi, bà yên tâm, cháu sẽ sống thật tốt, bà yên tâm ngủ đi."
Sau đó bà nội Lâm thực sự khép mắt.
"Được rồi, giờ lành đã đến, đưa bà ấy nhập quan đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!