Chương 882: Toàn văn hoàn

Cố Minh Trì, tuy bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thân thể đã khẽ run lên. Máu như chảy ngược trong huyết quản.

Anh quỳ một gối xuống trước mặt ông, như thiếu niên năm xưa ngước nhìn người ông đáng kính, giọng nói run rẩy:

"Ông ngoại... ông gọi cháu thêm một lần nữa đi..."

Nước mắt tràn đầy trong mắt Cố lão gia:

"Minh Trì... ông ngoại xin lỗi cháu..."

Cố Minh Trì tựa vào chân ông, nghẹn ngào:

"Không sao..."

Chỉ cần ông vẫn còn nhớ cháu, dù chỉ một lần này... tất cả đều xứng đáng.

Đáng tiếc thay, Cố lão gia chỉ tỉnh táo được đúng một ngày. Sang ngày hôm sau, ông lại không còn nhận ra Cố Minh Trì, thậm chí ngay cả người bạn già thường cùng ông đánh cờ cũng trở nên xa lạ.

Khi Tô Đào đến thăm, ông chỉ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt không chút biểu cảm, rồi lại cúi đầu đờ đẫn ngồi im như tượng.

Đến cả bài hát yêu thích, ông cũng không còn nhớ nổi lời.

Bệnh tình của ông ngày một trầm trọng hơn, như thể khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi ấy chỉ là lần tỉnh lại sau cùng

- để nói lời từ biệt với những người ông yêu thương.

Dù Cố Minh Trì đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng khi khoảnh khắc ấy thật sự đến, anh vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận.

Anh đón Cố lão gia từ Đào Dương đi, cùng ông đến Đông khu để sống trọn những ngày tháng cuối cùng.

Tô Đào đứng nhìn anh cõng ông cụ gầy gò lưng còng lên xe, cẩn thận cài dây an toàn cho ông, rồi lặng lẽ ngồi vào ghế lái. Trước khi khởi động, anh nghiêng đầu tựa vào vai ông, khẽ nhắm mắt lại.

Cửa xe đóng lại, động cơ nổ máy, chiếc xe rời đi, lao về phía Đông khu.

Tô Đào bỗng thấy sống mũi cay xè. Thời Tử Tấn lặng lẽ ôm cô vào lòng.

Cảnh tượng ấy vừa hay lọt vào tầm mắt Cố Minh Trì khi anh quay đầu lại.

Trong tích đó, lần đầu tiên sau hai mươi năm, anh dựa vào người thân duy nhất của mình... lặng lẽ rơi nước mắt.

Từ ngày hôm đó, Tô Đào không còn gặp lại Cố Minh Trì nữa. Những cuộc gọi phiền toái của anh cũng chưa từng vang lên lần nào.

Như thể Cố Minh Trì

- hoặc Lôi Hành năm xưa

- đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô.

Cuộc sống dần trở lại yên bình.

Ngày tháng trôi qua, xuân đến thu đi, thêm một năm nữa lặng lẽ trôi qua.

Cuối cùng, Thời Tử Tấn cũng chờ được đến ngày Tô Đào bước sang tuổi hai mươi ba. Anh lấy ra một chiếc nhẫn, quỳ xuống cầu hôn.

Tô Đào hơi bối rối khi nhìn viên kim cương lấp lánh ấy. Cô đột nhiên cảm thấy hoang mang, và nói rằng mình cần thời gian để suy nghĩ thêm.

Thời Tử Tấn không hề thất vọng, chỉ dịu dàng cất nhẫn vào túi, đứng dậy ôm cô:

"Dù em cần bao lâu, anh cũng sẽ đợi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!