Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
Những vị khách được mời đến trong hôn lễ của Lục gia đa phần đều là nhân vật có mặt mũi, ai cũng có vẻ nho nhã lễ độ. Cho dù trong lòng rất không kiên nhẫn, nhưng trên mặt cũng phải biểu hiện như bình thường, trò chuyện rất vui vẻ.
Về phía bên họ hàng của Diệp gia, lại không có được tính nhẫn nại như vậy.
Tục ngữ nói "Hoàng đế còn có họ hàng nghèo", nói gì đến Diệp gia còn là nhà giàu mới nổi, đương nhiên cũng không tránh được.
Có không ít đám họ hàng thường xuyên dựa dẫm vào Diệp gia, cha Diệp lại thích sĩ diện, được một đám người thân nghèo xin xỏ, bất luận chuyện gì cũng đều đáp ứng. Được bọn họ tâng bốc và cảm ơn, trong lòng cảm thấy mười phần ưu việt.
Mà những người họ hàng nghèo bên Diệp gia, mặc dù bình thường dựa dẫm vào Diệp gia được thơm lây không ít chuyện tốt, nhưng trong lòng nói thế nào vẫn có chút không dễ chịu. Tuy trên mặt ăn nói khép nép, nhưng sau lưng lại âm thầm trào phúng bốn chữ "nhà giàu mới nổi", thường xuyên ngóng trông Diệp gia gặp bất trắc.
Cái này nói thẳng ra được gọi là ghen ghét, chỉ là một đám bạch nhãn lang (1) mà thôi.
(1) Bạch nhãn lang: Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Lần này con gái Diệp Tình của Diệp gia được gả cho Lục Bắc Xuyên, đây là chuyện đại sự a. Có ai mà không biết Lục gia và Lục Bắc Xuyên? Loại chuyện tốt như vậy mà lại rơi xuống trên người Diệp Tình, mặc dù trong lòng đám người họ hàng Diệp gia cảm thấy vô cùng ghen ghét, nhưng vẫn phải giả bộ vui mừng hớn hở đi chúc mừng cha mẹ Diệp. Nói một đống lời chúc phúc, chỉ vì cái thiệp cưới tham gia hôn lễ kia mà thôi.
Hôn lễ của Lục gia tuyệt đối không sơ sài, đám họ hàng người quen bên Lục gia ai cũng là người bình thường khó gặp, cho nên đám họ hàng bên Diệp gia cầm thiệp cưới, dẫn theo đứa con gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy tham gia hôn lễ. Nói lời xã giao hoa mĩ chúc mừng cha mẹ Diệp, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội để làm quen được với ai.
Thẳng đến lúc Lục Bắc Xuyên bỏ Diệp Tình lại rồi rời đi.
Một đám người ở dưới khán đài lớn tiếng bàn tán xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.
*Truyện chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_Twinkle) & wordpress (bemytwinkle. wordpress. com)*
"Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao chú rể lại bỏ cô dâu ở lại sau đó chạy đi?"
"Đúng vậy a, hôn lễ này đến cùng đã kết thúc hay chưa?"
"Đang cử hành hôn lễ gần một nửa rồi lại đổi ý, không lẽ là..." Thanh âm cố ý vặn nhỏ chút, "Không lẽ là Lục gia chướng mắt con gái của Diệp gia, cho nên đổi ý rồi?"
Không ít người suy đoán ác ý ở trong lòng.
Mẹ Diệp nghe thấy, tức giận đến mức toàn thân phát run, nhưng ở trước mặt mọi người, bà cũng không thể làm mình mất mặt được, cho nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Không lâu sau, Diệp Tình đi vào từ cửa sau, cô ta hơi hơi cúi đầu, mặc dù không muốn bị người ta trông thấy, nhưng trong này lộ liễu như vậy, làm sao có thể giấu được. Có không ít người ngay lập tức nhìn thấy cô dâu đã thay áo cưới xuất hiện, tiếng nghị luận lần nữa vang lên.
Lúc đi qua bàn khách, những tiếng bàn tán xôn xao kia giống như từng mũi dao, đâm thật sâu vào trong lòng Diệp Tình, khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Nhưng cô ta chỉ có thể nghiến chặt hàm răng, tay nắm chặt thành quyền, chạy trối chết đến chỗ mẹ Diệp.
Mẹ Diệp vừa nhìn thấy Diệp Tình liền đứng lên, tràn đầy quan tâm hỏi cô ta, "Tình Tình, con không sao chứ?"
Ánh mắt Diệp Tình đỏ bừng, vẫn còn hơi sưng nhẹ, lộ ra một nụ cười ủy khuất, "Con không sao ạ."
Vì không muốn khiến cho Diệp Tình xấu hổ, mẹ Diệp liền nắm tay Diệp Tình, muốn kéo cô ta đến một bàn khác. Không ngờ Lục phu nhân lại đột nhiên nhìn Diệp Tình cười nói: "Bộ lễ phục này rất thích hợp với con, thật là xinh đẹp. Mau ngồi xuống đi, vừa rồi Bắc Xuyên mới gọi cho bác, nói là đã xong rồi, hôn lễ sẽ ngay lập tức được cử hành."
Không còn cách nào khác, Diệp Tình đành phải ngồi sát bên cạnh mẹ Diệp.
*Xin hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor OwO*
"Tình Tình, chuyện vừa rồi bác không nói nhưng bác nghĩ con cũng biết là bác muốn nói gì. Có một số việc nói quá rõ sẽ không có ý nghĩa nữa, con là người thông minh, hẳn là sẽ hiểu ý của bác."
Diệp Tình kéo ra một nụ cười miễn cưỡng, "Bác gái, con biết, những việc này đều là do con mà ra. Mặc dù bình thường Trăn Trăn không thích nói chuyện, nhưng kỳ thật nó là một đứa bé có lòng tự trọng rất cao, vẫn luôn muốn theo đuổi tình yêu tự do. Nó và Lục tiên sinh mới ở chung không lâu, hai người không nảy sinh tình cảm gì cũng là chuyện bình thường.
Trăn Trăn một lòng muốn rời đi bác cũng đừng trách nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!