Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
Ở Diệp gia mấy ngày nay, Diệp Trăn thật đúng là sờ soạng rõ ràng được tài sản của Diệp gia.
Không trách được vì sao muốn bán con gái, Diệp gia bây giờ giống như một cái túi da bị móc rỗng bên trong, chỉ còn lại mỗi vỏ ngoài xinh đẹp hào nhoáng mà thôi. Nếu không có Lục gia giúp đỡ, chỉ sợ sẽ không trụ được bao lâu.
Công ty Diệp thị tốt xấu gì cũng có năm sáu trăm nhân viên cần nhận lương, cha Diệp ngay cả bỏ ra năm triệu cũng thấy tiếc.
Lúc Diệp Trăn rời khỏi Lục gia quá mức bất ngờ, những cái đồ trang sức có giá trị không nhỏ kia cũng không mang theo mấy món, nếu không có năm triệu này của cha Diệp, sinh hoạt bên ngoài khó khăn tuyệt không phải cô muốn.
Trên bàn cơm cha Diệp lại một lần nữa thương lượng với cô.
"Trăn Trăn a, công ty ba ba gần đây quả thật có chút khó khăn. Như này đi, ba ba trước tiên cứ đưa con đi xuất ngoại đã, chuyện tiền bạc con không cần phải lo lắng, mỗi tháng ba ba đều sẽ cho con một khoản tiền đủ dùng, được không?"
Cô không hứng lắm dùng đũa đâm cơm trắng trong chén, không muốn ăn, "Cha, không phải ngay cả năm triệu ngài cũng không có đấy chứ? Lúc chị tốt nghiệp đại học cha còn trực tiếp đưa cho chị một chiếc xe thể thao 5 triệu cơ mà? Nếu như cha thực sự không có tiền, vậy liền đem bán xe của chị đi, dù sao chị cũng sẽ không cần nữa."
Cha Diệp bên này còn chưa kịp đáp lại, mẹ Diệp lúc này liền không vui, "Không được, kia là xe của Tình Tình, muốn bán cũng phải trưng cầu sự đồng ý của nó mới được bán."
Mẹ Diệp là thật sự không có ý định cho cô năm triệu, ban đầu đáp ứng cũng chỉ là vì muốn Diệp Trăn an ổn nhường lại mà thôi. Dưới cái nhìn của bà, Diệp Trăn há miệng liền muốn đòi năm triệu từ cha nó quả thực là trò cười.
"Trăn Trăn, không phải mẹ nói con, nhưng chỉ là xuất ngoại mà thôi, con muốn năm triệu làm cái gì?"
Muốn qua sông liền đoạn cầu sao?
Diệp Trăn cười lạnh, "Mẹ, cũng không thể nói như vậy được. Mẹ nặng bên này nhẹ bên kia như thế thực không công bằng, lúc trước nếu như không phải con thay thế chị gả vào Lục gia, Diệp gia đã sớm phá sản rồi. Hiện tại con muốn năm triệu thôi mà mẹ cũng từ chối. Sớm biết như vậy con đã không sảng khoái đổi lại vị trí cho chị rồi. Ở Lục gia ít ra con vẫn còn có mấy triệu đồ trang sức!"
Nghe Diệp Trăn nói như vậy mẹ Diệp liền động tâm tư, "Mấy triệu... đồ trang sức?"
"Lục gia mặc dù không thích con, thế nhưng là trước mặt người ngoài cũng không thể quá ủy khuất con. Nếu con ngay cả một chút đồ trang sức cũng không có, vậy người mất mặt chính là Lục gia bọn họ."
Mẹ Diệp ném cho cha Diệp một ánh mắt, cha Diệp trong nháy mắt liền sáng tỏ, cười cười kẹp khối thịt kho tàu vào trong chén của Diệp Trăn, "Mẹ con nói chuyện chính là như vậy, con đừng để trong lòng, con yên tâm, ba ba nhất định sẽ cho con đủ năm triệu."
Nếu cha Diệp không lấy ra được năm triệu, vậy cô vẫn có cách để hắn moi tiền ra.
Về phần cha Diệp rốt cuộc muốn dùng phương thức nào để lấy ra tiền, cái đó không ở trong phạm vi lo lắng của cô.
Chỉ là bất quá, cô nhìn khối thịt kho tàu được cha Diệp kẹp tới trong chén, đột nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn từ dạ dày đến yết hầu, không cách nào khống chế tiếng nôn khan.
Diệp Trăn che miệng, quay người tê tâm liệt phế nôn khan vài tiếng.
Cha Diệp và mẹ Diệp hai mặt nhìn nhau, cha Diệp còn chưa kịp phản ứng, mẹ Diệp đã từng trải qua cảm giác mang thai liền không thể tin được nhìn Diệp Trăn, "Con sẽ không phải là mang thai đi!"
Theo bản năng, Diệp Trăn liền cúi đầu nhìn bụng dưới bằng phẳng của mình, trong đầu nháy mắt hiện lên vô số cảnh ban đêm làm những việc xấu hổ kia, vành tai bất giác ửng đỏ.
"Thật sự mang thai sao?" Cha Diệp thấy Diệp Trăn trầm mặc thì hiểu lầm.
Diệp Trăn hoàn hồn, "Cha mẹ nghĩ cái gì thế? Con làm sao có thể mang thai được!"
"Vậy con vừa rồi..."
"Hai ngày nay bị cảm mạo, không ổn lắm mà thôi," Diệp Trăn càng nghĩ càng thấy buồn cười, cô vẫn còn là một xử nữ, làm sao có thể mang thai?
"Lúc con gả vào Lục gia thì Lục Bắc Xuyên vẫn còn là một người thực vật, anh ấy vừa mới tỉnh mấy ngày con liền mang thai? Có khả năng sao?"
Suy nghĩ kỹ một chút quả thực rất có lý.
Trước khi được gả vào Lục gia Diệp Trăn cũng không có mấy người bạn khác phái, cũng chưa từng nghe nói cô gần gũi với ai. Về sau gả vào Lục gia càng không khả năng, Lục Bắc Xuyên hôn mê, Diệp Trăn cơ hồ ngay cả thời gian được ra ngoài cũng rất ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!