Chương 7: Thư mời 7

Ban ngày vào mùa đông vốn đã ngắn ngủi. Bên ngoài biệt thự đã tối sầm hoàn toàn, từ cửa sổ nhìn ra chẳng thấy gì ngoài một màu đen đặc quánh, tưởng chừng có thể nuốt chửng mọi thứ.

Bên trong biệt thự vẫn sáng choang ánh đèn, tạo thành một ranh giới rõ rệt với bên ngoài.

Quanh chiếc bàn ăn đủ rộng để tổ chức một bữa tiệc, mười người nhận được thư mời lại một lần nữa ngồi vào ghế. Dưới ánh đèn chùm hoa lệ, vẻ mặt của họ trông đã có phần đáng sợ.

Trong biệt thự trước sau vẫn luôn hơi lạnh lẽo, và khi màn đêm buông xuống, cái lạnh ấy càng như muốn ngưng tụ lại thành hình.

Kiều Thất vừa ngồi xuống ghế đã bị cái lạnh buốt từ bên dưới làm cho rùng mình, đầu óc cậu cũng tỉnh táo hơn một chút.

Chiếc TV mà Lý Nghị bật lúc nãy vẫn chưa tắt, tiếng rè rè của dòng điện vang lên trong không gian tĩnh lặng nghe có vẻ hơi ồn ào.

Nghiêm Ca thấy Kiều Thất khẽ rùng mình, trước khi về chỗ của mình, hắn đã cởi áo khoác khoác lên người cậu.

Sức nặng và hơi ấm quen thuộc của Nghiêm Ca khiến hàng mi Kiều Thất khẽ run, cậu bất giác níu lấy chiếc áo khoác, siết nhẹ trong tay.

Hơi ấm của Nghiêm Ca vẫn còn vương vấn. Cảm nhận chiếc áo có vẻ hơi rộng so với mình, suy nghĩ của Kiều Thất bất giác lại lan man.

Câu hỏi của Hứa Ngạn Hoài lúc nãy cũng khiến Kiều Thất không khỏi suy nghĩ về mối quan hệ của 'cậu' với "người bạn trai này".

Chính Kiều Thất cũng tò mò, không biết "cậu" và Nghiêm Ca rốt cuộc đã đến với nhau như thế nào.

Lúc trước cậu trả lời Hứa Ngạn Hoài một cách mơ hồ như vậy, hoàn toàn là vì Kiều Thất nhất thời không nghĩ ra được một lý do phù hợp nên cho qua chuyện.

Quá đột ngột, Kiều Thất không thể nghĩ ra một địa điểm hay tình huống hợp lý nào cho việc hai người quen nhau.

Kiều Thất vẫn đang là sinh viên, còn Nghiêm Ca, theo như giới thiệu, là một nhiếp ảnh gia.

Một sinh viên còn đang đi học và một nhiếp ảnh gia chu du khắp thế giới, khoảng cách có chút xa vời. Trong một thời gian dài, hai người lẽ ra rất khó có thể liên quan đến nhau.

"Cậu" và Nghiêm Ca đã quen nhau ra sao, và làm thế nào để ở bên nhau?

Bây giờ thì Kiều Thất có thể bịa ra một lý do nghe có vẻ hợp lý, có thể là do bạn bè giới thiệu, hoặc "cậu" có sở thích nhiếp ảnh nên tình cờ gặp được Nghiêm Ca, nhưng hiện tại đã không cần phải đối phó với Hứa Ngạn Hoài nữa.

Kiều Thất tò mò về sự thật.

Nghĩ đến Nghiêm Ca, người đã luôn chăm sóc cậu rất chu đáo và ân cần hôm nay, Kiều Thất lại càng thêm thất thần.

Cũng may là đôi mắt cậu vốn vô hồn, nên không ai nhận ra sự khác thường của cậu.

Mối quan hệ của "cậu" và Nghiêm Ca có vẻ rất tốt.

Chỉ là cái sự "tốt" này, gần như không hề ăn nhập với những mối quan hệ phức tạp trong phó bản này.

Liệu quan hệ của "cậu" và Nghiêm Ca có thật sự tốt đẹp đến vậy không?

Chẳng biết tại sao, khi nghĩ về cách mình và Nghiêm Ca ở bên nhau hôm nay, Kiều Thất lại mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ quái.

Nhưng đây cũng chỉ là cảm giác thoáng qua của Kiều Thất. Cậu mới chỉ tiếp xúc với Nghiêm Ca hôm nay, lại hoàn toàn không biết gì về quá khứ của phó bản, nên tạm thời không tìm được điểm nào để xác minh điều này.

Suy nghĩ của Kiều Thất lại tiếp tục lan xa.

Hơn nữa, tại sao quan hệ của họ lại tốt đến thế?

Nghiêm Ca đối với cậu gần như là chăm sóc tỉ mỉ đến từng chi tiết, còn ân cần hơn cả những cặp đôi bình thường. Sự quan tâm tột bậc này khiến cho những người không quen biết họ cũng phải ngay lập tức công nhận mối quan hệ cực kỳ thân mật của cả hai.

Nghĩ đến đây, Kiều Thất khựng lại, cậu có chút không thể nghĩ tiếp được nữa.

Là người thay thế thân phận của nguyên chủ, Kiều Thất bỗng nhiên có chút chột dạ. Mặc dù hệ thống nói với cậu rằng các NPC thông thường trong phó bản đều là những chương trình do trò chơi thiết lập, giống như các nhân vật trong trò chơi bình thường, sẽ liên tục bị tái lập mỗi khi phó bản mở lại, cái gọi là quá khứ và ký ức chẳng qua cũng chỉ là những đoạn mã mà trò chơi cấy vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!