Hơi thở trở nên dồn dập, Kiều Thất dụi dụi mắt, một lần nữa nhìn về phía nơi xa xa ấy.
Một tay cậu vịn vào bệ cửa sổ, đầu hơi rướn ra ngoài, trán rịn một lớp mồ hôi. Làn gió nhẹ len lỏi vào phòng mang theo hơi lạnh không thể làm ngơ.
Cậu không nhìn lầm.
Thật sự có một bóng người đang cầm một cái bao tải.
Trực giác mách bảo đã phát hiện ra manh mối quan trọng, tim Kiều Thất đập loạn xạ. Cậu định nhìn tiếp, nhưng rồi đột nhiên phát hiện người đang đi một cách chậm rãi trong tầm mắt cậu bỗng nhiên dừng bước.
Đồng tử đột ngột co rút lại, phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn cả ý thức.
Giữa cơn hoảng loạn, Kiều Thất vội vàng rụt đầu lại, ngồi thụp xuống dưới bệ cửa sổ.
Những giọt mồ hôi trong suốt rơi lách tách xuống sàn nhà theo động tác vội vã của chủ nhân. Khoảng không gian nhỏ hẹp dưới cửa sổ khiến Kiều Thất phải co gối lại. Cậu hoàn toàn không kịp ý thức rằng tiếng động bên này không thể truyền đến bên kia, chỉ vô thức dùng bàn tay còn lại bịt chặt miệng mình.
Không khí trở nên ngột ngạt, nửa khuôn mặt bị che kín nhanh chóng đỏ ửng lên. Kiều Thất vừa nín thở, vừa cố gắng cuộn mình thành một khối nhỏ xíu, sợ bị người bên ngoài phát hiện.
"Sao thế?"
Hành động của Kiều Thất quá bất thường, đầu dây bên kia điện thoại chưa ngắt vang lên giọng nói vừa nghi hoặc vừa sốt ruột của Doãn Trạch.
Cả người cậu run lên vì giật mình, sắc mặt trong thoáng chốc trở nên trắng bệch, suýt chút nữa đã ném văng cả điện thoại.
Mãi một lúc sau cậu mới nhận ra, âm thanh bên này không đủ để bại lộ hành tung của mình.
"Tôi…" nhìn thấy…
Giọng nói căng thẳng của Kiều Thất bỗng khựng lại khi cậu nhận ra mình là người "không nhìn thấy".
Kiều Thất bỗng không biết phải mở lời thế nào, cậu có chút gấp gáp, nhưng phần nhiều là nỗi bất an vì sợ bị phát hiện.
"Tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, hình như có người đi lên đây." Nhất thời không biết phải giải thích thế nào, Kiều Thất chẳng còn tâm trí để tiếp tục trò chuyện với Doãn Trạch. Cậu bịa đại một lý do rồi chuẩn bị cúp máy: "Tôi sợ bị họ phát hiện, không nói chuyện với cậu nữa."
Bên kia, Doãn Trạch dường như vẫn chưa nhận ra sự nguy hiểm của Kiều Thất. Sau khi cảm thấy có điều không ổn, anh ta liền mở phần mềm kết nối với camera trên người cậu, nhưng trên đó không hiển thị điều gì bất thường.
Anh ta tuy đã đồng ý, nhưng trước khi kết thúc cuộc gọi, trong lúc Kiều Thất hoàn toàn mất hồn, lại nhắc nhở với một giọng điệu rất kỳ quái: "Cậu phải cẩn thận Lục Thần Minh, đừng vì anh ta nói mình là cảnh sát mà tin tưởng vô điều kiện. Biết đâu khi tiếp cận cậu, anh ta còn mang theo những tâm tư đen tối không thể cho người khác biết."
Kiều Thất đáp lời qua loa, hoàn toàn không để vào lòng, vội vã cúp điện thoại.
Đôi chân đang co lại vừa cứng vừa mỏi, Kiều Thất tạm thời vẫn chưa dám đứng dậy. Cậu cuộn tròn người, bất an nhớ lại những gì vừa nhìn thấy.
Vật trong bao tải đó đúng là đã động đậy!
Liệu có phải do gió thổi không?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Kiều Thất liền mím môi phủ quyết. Không đúng, độ cong do gió thổi không thể lớn đến vậy, đường cong kia rõ ràng đã phồng lên một cách bất thường trong một lúc lâu.
Hệt như có một vật sống nào đó đang điên cuồng giãy giụa bên trong.
Là… Người sao?
Tim cậu lại đập nhanh hơn vài phần vì ý nghĩ này.
Những suy đoán tồi tệ không ngừng trào ra. Vài ngày nữa, liệu cậu có bị nhét vào bao tải không? Có thể sẽ bị băng dính hay thứ gì đó bịt miệng, bị dây thừng trói chặt, nhét vào chiếc bao tải chật hẹp, dù giãy giụa thế nào cũng vô ích, cứ thế bị người ta kéo vào phòng thí nghiệm của Lâm Trầm, không biết sẽ bị dùng để làm gì.
Sắc mặt ngày càng trắng bệch, hơi thở Kiều Thất lại ngưng trệ. Cậu ngây người nhìn về phía cửa phòng.
Cộc cộc…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!