Khi đối mặt với Kiều Thất lúc này, hắn đã có chút không bình thường.
Hắn không nên tiếp tục để mặc bản thân mình như vậy.
Nghiêm Ca có thể nghe rất rõ, lý trí đang nói với hắn như thế.
Ở nơi Kiều Thất không nhìn thấy, chiếc mặt nạ mà người đàn ông luôn đeo dường như tan vỡ một chút, vẻ đa tình trong đôi mắt đào hoa xuất sắc dần rút đi, khi không có biểu cảm gì, Nghiêm Ca trông toát ra cảm giác áp bức cực độ.
Nhưng trớ trêu thay, người trước mặt hắn lại không phát hiện ra điều này.
Đối phương ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, đang dùng đôi mắt ươn ướt như của động vật nhỏ nhìn hắn. Cậu tuy trông có vẻ thiếu tự tin và hơi chột dạ, nhưng càng như vậy, cậu lại càng giả vờ nổi giận.
Gương mặt to bằng bàn tay hồng hào phơn phớt khẽ xịu xuống, khóe môi cong xuống, sống lưng thẳng tắp cũng khiến chiếc cổ của cậu càng lộ rõ, thon dài và đẹp đến vô cùng.
Thật sự rất giống người được cưng chiều trong một cặp tình nhân ngọt ngào.
"Anh không nghe tôi nói sao?" Cùng với những lời nói giận dỗi vẩn vơ, là gương mặt tuy nhăn lại nhưng cực kỳ đáng yêu của đối phương, lúm đồng tiền trên đôi má hồng phúng phính cũng lộ ra.
Nghiêm Ca vẫn không mở miệng, nhưng khóe môi lại bất giác mím xuống.
Mãi không nhận được câu trả lời, Kiều Thất không thể giả vờ được nữa. Tính cách cậu vốn rất mềm mỏng, lòng dũng cảm gom góp được rất nhanh liền tan biến không còn dấu vết, đầu ngón tay cậu không khỏi căng thẳng mà cuộn lại.
Khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã nhỏ hơn trước rất nhiều, rầu rĩ, lí nhí, "Không được sao?"
Đi cùng với hàng mi hơi cụp, đôi môi hơi mím của cậu, vừa đáng thương vừa tủi thân.
Trái tim Nghiêm Ca run lên, hắn phải rất nỗ lực mới có thể giữ cho giọng nói của mình như thường, không để lộ ra chút hoảng loạn nào, "Được chứ."
Hắn không phải thật sự nghe lời Kiều Thất đâu.
Nghiêm Ca tự nhủ trong lòng.
Hắn chỉ là không muốn làm Kiều Thất nghi ngờ thôi.
Nghe vậy, Kiều Thất lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Cậu cố gắng vứt bỏ những cảm giác xấu hổ lung tung lộn xộn, nhưng bàn tay đưa ra thăm dò về phía nguồn phát ra âm thanh vẫn ửng hồng.
Tại sao lại phải làm hành động này chứ!
Xấu hổ quá đi.
Đều tại trò chơi cho cậu cái nhiệm vụ kỳ quái này, cũng tại hệ thống!
Hệ thống đột nhiên bị giận cá chém thớt: [ ... ]
Kiều Thất đưa tay ra mà vẫn có chút thấp thỏm.
Cậu cũng không biết rốt cuộc mình đang có suy nghĩ gì, rốt cuộc là hy vọng Nghiêm Ca là người đó hay không phải.
Nếu không phải, vậy tự nhiên là rất tệ, cậu sẽ phải tiếp tục tìm kiếm một cách vô định trong đám đông dưới mí mắt của Nghiêm Ca, còn phải tiếp tục làm cái hành động kỳ quái là sờ mặt người khác này.
Nhưng nếu Nghiêm Ca đúng là người đó, cậu vẫn cảm thấy có gì đó kỳ kỳ.
Trong lúc suy nghĩ, tay Kiều Thất đã chạm phải một n** m*m m**.
Nghiêm Ca cao hơn Kiều Thất rất nhiều, lúc đứng là vậy, lúc ngồi cũng vẫn thế. So với thân hình mảnh khảnh của Kiều Thất, nửa thân trên của hắn cũng trông cao lớn hơn hẳn. Bởi vì họ vốn ngồi cách nhau một khoảng, nên hành động cố gắng vươn lên để sờ của Kiều Thất có chút khó khăn.
Tay áo tuột xuống, để lộ ra cổ tay gầy guộc.
Từ góc nhìn của Nghiêm Ca, không chỉ có thể nhìn thấy cổ tay trắng nõn dường như có thể nắm trọn, mà còn có thể lờ mờ thấy được một mảng da thịt lớn dưới lớp áo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!