Con búp bê không có gương mặt kia, thực sự có liên quan đến Lâm Thanh.
Ý nghĩ này bất chợt lóe lên trong đầu khiến hơi thở của Kiều Thất trở nên rối loạn, hàng mi cũng khẽ run lên.
Thiếu nữ với khuôn mặt xinh đẹp đang đứng rất gần cậu. Dường như cô ta đã dùng những đóa hoa tươi bên ngoài để điều chế thành nước hoa. Kiều Thất mơ hồ ngửi thấy mùi hương hoa ngọt ngấy, giống hệt như mùi hương bên ngoài.
Vầng trán cậu lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Món đạo cụ mà hệ thống đã đổi cho cậu, giờ phút này dường như đã biến thành một loại "bàn tay vàng" nào đó.
Kiều Thất nhận ra, có những chuyện mà trong tình huống bình thường cậu sẽ không bao giờ để ý tới, còn Lâm Thanh, có lẽ vì chắc chắn rằng cậu bị mù, nên cũng không hề liên tưởng đến phương diện khác.
Kiều Thất cảm thấy sắc mặt mình lúc này nhất định rất khó coi, bởi vì cậu nhanh chóng nghe thấy lời giải thích có phần bối rối của Lâm Thanh.
"Anh không thích cách gọi "búp bê Tây Dương" sao?" Giọng Lâm Thanh vừa hoảng hốt lại vừa phiền muộn, "Cũng phải, dường như con trai đều không thích bị miêu tả như vậy. Em không có ác ý đâu, chỉ là thuận miệng nói ra suy nghĩ trong đầu thôi."
Cô ta nói tiếp với giọng điệu vô cùng thành khẩn, "Anh biết đấy, em rất thích búp bê Tây Dương. Cho nên, cách gọi này, thực ra đại diện cho lời khen ngợi cao nhất của em rồi."
Lâm Thanh đưa tay chạm nhẹ vào hàng mi cong vút của Kiều Thất, rồi dịu dàng ấn nhẹ xuống, dường như muốn dùng cách này để ngăn lại sự run rẩy của chúng. "Xin lỗi, hãy tin là em không có ác ý, được không?"
Kiều Thất ổn định lại nhịp tim, khẽ "ừm" một tiếng.
Chỉ là đầu óc cậu vẫn rối bời, như thể bị ai gõ vào sọ não vậy. Kiều Thất cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm, lại có thể giữa lúc lòng dạ hoảng loạn mà thăm dò hỏi: "Lâm Thanh, gần đây em có gửi chuyển phát nhanh cho anh không?"
Kiều Thất vừa hỏi xong liền hối hận.
Người mới ban nãy còn dịu dàng xin lỗi, dỗ dành cậu, sau khi nghe câu hỏi ấy, lại đột ngột thu lại vẻ mặt.
Đôi mắt Lâm Thanh khẽ cụp xuống, để lộ ra vẻ vô cảm như lúc đối mặt với cô hầu gái.
Sự lạnh lùng bất chợt ấy khiến người khác rợn người.
Sắc mặt Kiều Thất càng thêm trắng bệch, cảm giác như tim mình vừa ngừng đập.
Ngay lúc những ý nghĩ tồi tệ thi nhau trào ra, giọng nói có chút khó đoán của Lâm Thanh vang lên: "Cách xưng hô này thật xa lạ."
Trong khoảnh khắc đại não ong lên, Kiều Thất như hiểu được ngụ ý của Lâm Thanh. Cả người cậu bất giác run rẩy, vội vàng đổi cách xưng hô trong hoảng loạn: "A Thanh."
Kiều Thất cảm thấy phản ứng của mình dường như đã làm đối phương hài lòng, Lâm Thanh bật cười một tiếng "phụt", đồng thời còn cảm khái nói một câu: "Ngoan thật đấy."
Kiều Thất chẳng còn tâm trí đâu để ý xem giọng điệu của cô ta lúc này có kỳ quặc hay không.
Vẫn còn thấp thỏm không yên, cậu không hề thở phào nhẹ nhõm chỉ vì thái độ của Lâm Thanh có vẻ đã dịu đi. Mái tóc đen lòa xòa trước trán ướt đẫm mồ hôi, ánh lên vẻ óng ả kỳ dị. Mi mắt Kiều Thất run lên, cậu giải thích: "Anh chỉ nghĩ sau khi chúng ta ly hôn, anh không nên dùng cách xưng hô thân mật để gọi en nữa, anh sợ sẽ gây phiền phức cho em."
Lời giải thích này của cậu không mấy vững chắc, nhưng Kiều Thất vẫn nhận ra sự lạnh lẽo trên người Lâm Thanh đã tan đi quá nửa, như thể cô ta vui sướng vì cậu sẽ thay đổi thái độ theo phản ứng của cô ta.
"Em thích anh gọi em là A Thanh." Lâm Thanh mỉm cười trở lại, dường như tâm trạng đã thực sự tốt lên. Cô ta còn nói với Kiều Thất vài chuyện khác: "Còn về việc ly hôn, em cũng không muốn ly hôn với anh nhanh như vậy đâu, là do cha nói chúng ta không hợp nhau."
Lâm Thanh thở dài phiền muộn: "Anh biết đấy, người em sợ nhất chính là ông ấy, em không bao giờ dám trái lời ông."
Là người cha thần bí nhất nhà họ Lâm, người đến giờ vẫn chưa từng lộ diện ư?
Mi mắt Kiều Thất nhảy lên vô cớ.
Mãi đến lúc này, Lâm Thanh mới trả lời câu hỏi ban nãy của Kiều Thất: "Gần đây em không gửi chuyển phát nhanh cho anh."
Lâm Thanh hỉ nộ vô thường, khiến Kiều Thất không tài nào xác định được lời cô ta nói có phải là thật hay không.
Một mặt, cậu cảm thấy không thể có sự trùng hợp như vậy được. Chiếc váy cậu vừa thấy trên giường, Lâm Thanh lại nói là do chính tay cô ta làm, sao có thể không liên quan đến cô ta được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!