Giọng Kiều Thất vừa gấp gáp vừa run rẩy, vang vọng trong phòng tắm mờ ảo, tựa như móng vuốt mèo khẽ cào vào trái tim người nghe.
Căn phòng vốn đang ồn ào không ngớt bỗng chốc im phăng phắc.
Lâm Văn Giai và nữ nhân viên văn phòng đi vào sau vài bước lập tức nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn.
Dường như lúc này mọi người mới phát hiện ra mùi hương ngọt ngào kỳ lạ thoang thoảng trong phòng. Cái hương vị vừa trong trẻo vừa chín muồi như mật đào lan tỏa khắp không gian. Rõ ràng người tắm chỉ có một mình Kiều Thất, nhưng ai nấy đều cảm thấy như bị một luồng hơi nóng và làn hơi nước vô hình ập đến, gò má bắt đầu ửng lên một sắc đỏ khác thường.
Ai cũng có chút không tự nhiên.
Trong số đó, người hoảng loạn nhất chính là Trần Úc, khi tay anh ta đã đặt lên cửa phòng tắm.
Cánh cửa chỉ bị đẩy hé ra một khe rất nhỏ, và nhờ Kiều Thất kịp thời lên tiếng ngăn cản nên cảnh tượng bên trong thực ra không thể nhìn rõ được. Nhưng Trần Úc, với vẻ sốt ruột không thể chờ đợi lúc nãy, vẫn thoáng thấy một vệt trắng như tuyết.
Hình như, hình như không chỉ là màu trắng tuyết.
Mà là trắng ngần pha sắc hồng.
Hồng nhàn nhạt, rất nhạt.
Những suy nghĩ miên man trong đầu khiến Trần Úc không chỉ cảm thấy cả người như bị hấp chín, bốc khói, mà còn thấy sống mũi mình hơi nóng lên.
Chàng thanh niên không sợ trời không sợ đất này cứ thế đứng sững như một pho tượng.
Anh ta trước nay luôn u ám, gần như chẳng bao giờ cho ai sắc mặt tốt, giờ phút này trông vừa ngốc vừa ngơ ngẩn. Người quen biết mà thấy bộ dạng này của Trần Úc, chắc chắn sẽ kinh ngạc rớt cả cằm.
Vừa say sẩm vừa choáng váng, Trần Úc hoảng loạn né tránh ánh nhìn, cuối cùng cũng bị ánh mắt lạnh như băng đang ghim chặt trên người mình kéo về thực tại.
Ánh mắt ấy hữu hình đến mức như muốn xẻo anh ta ra thành nghìn mảnh.
Nghĩ đến điều gì đó, Trần Úc dù trái tim như không còn là của mình nữa, vẫn cố chống đỡ để không lộ ra vẻ hoảng loạn và căng thẳng vô cớ. Khi quay người nhìn Nghiêm Ca và Hứa Ngạn Hoài, anh ta đã trở lại dáng vẻ thường ngày.
Vẻ mặt Trần Úc không còn u ám, nhưng vẫn đáng ăn đòn như cũ.
Anh ta khẽ nhướng mày, ánh mắt mang theo vài phần khiêu khích và khoe khoang.
Mặt Nghiêm Ca, Hứa Ngạn Hoài và Lý Nghị lập tức sa sầm.
Không khí lại bắt đầu sặc mùi thuốc súng, khiến Lâm Văn Giai và cô nàng công sở không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thầm kêu không ổn.
Hai cô gái khóc không ra nước mắt, biết thế này thì họ đã vào muộn hơn một chút.
Vẻ mặt Trần Úc vô cùng đắc ý, nhưng niềm kiêu hãnh đó cũng không kéo dài được bao lâu.
Ánh mắt Hứa Ngạn Hoài vẫn luôn dừng trên tay Trần Úc, giọng nói bình thản nhưng ẩn chứa sự chất vấn, "Trần Úc, cậu đang làm gì vậy? Cậu không nghe Kiều Thất nói em ấy đang tắm à, sao sau khi em ấy nói xong, cậu còn đẩy cửa vào trong?"
Rõ ràng là người đã sững lại trong giây lát, rất lâu sau mới tìm lại được khả năng phản ứng, Trần Úc: "???"
Vẻ mặt của kẻ chiến thắng trên mặt anh ta vụt tắt, Trần Úc không thể tin nổi nhìn Hứa Ngạn Hoài đang trắng trợn nói dối, mắt gần như long lên vì lửa giận.
Anh ta nghẹn họng.
Tên Hứa Ngạn Hoài này vừa rồi còn bình thường, cứ dính đến chuyện của Kiều Thất là lại bắt đầu giở trò, không ngờ lại trơ trẽn cố tình bôi nhọ hình tượng của anh ta trước mặt Kiều Thất.
Dù có muốn phản kích anh ta thì cũng không thể làm thế này được, thật không có chút võ đức nào.
Trần Úc tức giận phản bác, "Anh nói bậy bạ gì đó?"
Nhưng rất nhanh, giọng nói lạnh lùng của Nghiêm Ca đã vang lên ngay sau đó, "Nóng nảy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!