Chương 19: Thư mời 18

Biệt thự vào rạng sáng có thể nói là tĩnh mịch, như thể xung quanh không tồn tại bất kỳ một sinh vật sống nào.

Kiều Thất cũng không biết sắc mặt trắng bệch của mình lúc này, rốt cuộc là bị cái lạnh thấu xương khác biệt trong chăn làm cho cóng, hay là bị dọa.

Cơ thể lại nặng trĩu đến mức chỉ có thể cử động ngón tay một cách rất nhỏ.

Nhưng ý thức lại cực kỳ tỉnh táo, khiến Kiều Thất căn bản không thể trốn tránh.

Dự cảm chẳng lành mơ hồ khiến cho nhịp thở của Kiều Thất cũng rối loạn, cậu nằm trên chiếc giường mềm mại, gối đầu bị khuôn mặt không còn chút huyết sắc của cậu đè xuống một độ cong không nhỏ.

Người trên giường sợ hãi tột độ, nhưng đến cả hành động mím môi rất nhỏ để xua đi nỗi sợ cũng không làm được.

Không sao đâu, không sao đâu.

Kiều Thất không ngừng tự nhủ trong lòng, cố gắng tự thôi miên chính mình.

Nhưng âm thanh đột nhiên xuất hiện bên ngoài đã phá vỡ ảo tưởng may mắn của Kiều Thất.

Tiếng đế giày miết trên mặt đất, tạo nên tiếng vọng nặng nề trong hành lang rộng lớn, cùng với tiếng "cạch" một cái, Kiều Thất như cũng nghe thấy tiếng tim mình đập thót lên.

Hơi thở của Kiều Thất cũng theo đó mà ngừng lại.

Vành tai cậu khẽ run, buộc phải lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tim càng đập càng nhanh.

Như thể đang cố tình trêu đùa người khác, bước chân bên ngoài rất kiềm chế, sải chân cũng không lớn. Khác với sự căng thẳng của Kiều Thất, người bên ngoài thong dong đến lạ thường mà đi lại trong hành lang, mỗi khi đi ngang qua một phòng, hắn đều sẽ đóng lại cánh cửa đang khép hờ.

Tiếng tay nắm cửa chuyển động kẽo kẹt đến ê cả răng vang lên từng hồi, Kiều Thất vốn còn có thể thấp thỏm mà đếm xem đối phương rốt cuộc đã đóng mấy cánh cửa.

Cho đến khi ——

Tiếng bước chân đã đi đến trước cửa phòng cậu, chủ nhân của đôi giày dừng lại ở phía trước hồi lâu.

Tiếng kẽo kẹt quen thuộc lại vang lên, cửa phòng Kiều Thất cũng bị đóng lại.

Chỉ là không phải đóng từ bên ngoài, mà là từ bên trong.

Gió lạnh chỉ thoáng ùa vào trong một chốc, nhưng tấm chăn mềm mại trên giường vẫn khẽ run rẩy.

Khi tiếng giày quen thuộc miết trên tấm thảm vang lên, tim Kiều Thất đập loạn xạ, tai ù đi.

Chỗ giường bên cạnh cậu lại lún xuống.

Kiều Thất nhắm mắt lại, cũng có thể cảm nhận được có một ánh mắt âm u đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy sợ hãi của cậu.

Hơi lạnh luồn vào trong chăn của Kiều Thất, phủ lên bàn tay mà đầu ngón tay cậu đã bắt đầu run rẩy.

Lòng bàn tay không chút hơi ấm của người đàn ông, trượt từ xương ngón tay đến da thịt mu bàn tay, rồi lướt đến lòng bàn tay mềm mại.

Như thể đang thưởng thức thứ gì đó, qua qua lại lại, không ngừng v**t v*, thăm dò từng nơi, từng tấc da thịt.

Kiều Thất mơ hồ cảm nhận được sự ác liệt, làm cậu cả người đều căng cứng, trán cậu lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Bây giờ thì em ngoan rồi."

Giọng của người đàn ông vẫn không phân biệt được là ai, chất giọng đã qua xử lý đặc biệt lộ ra vẻ quỷ dị làm Kiều Thất rợn tóc gáy.

"Ngoan lắm, ngoan lắm." Người đàn ông than thở, như thể có chút hài lòng, "Giống như một con búp bê Tây Dương vậy, bất kể bị đối xử thế nào, cũng sẽ không từ chối, chỉ có thể bị buộc phải chấp nhận tất cả."

Bàn tay đang thưởng thức bỗng nhiên dùng sức, người đàn ông trong lúc Kiều Thất không kịp phản ứng, đã bất ngờ thay đổi thái độ, hàm răng hắn như đang tra tấn, hàng mi dài rũ xuống của Kiều Thất run lên rồi lại run.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!