Chương 17: Thư mời 17.1

Trong biệt thự về đêm, dưới ánh đèn sáng như ban ngày, nước trong bếp đã được đun sôi, đang kêu "ùng ục". Không gian rộng mở cùng chất liệu đặc thù khiến mọi âm thanh như đều có tiếng vọng.

Tiếng nước sôi thực ra rất lớn, chỉ là nó rõ ràng không thể thu hút được sự chú ý của bất kỳ ai.

Tâm trí của mọi người đều đã chuyển sang nơi khác.

Sự mềm mại và ấm áp vừa chủ động áp vào người đã hoàn toàn rút đi, từ lúc Kiều Thất bị người ta đỡ đi khỏi bên cạnh anh ta, Lý Nghị, người vẫn đang thẫn thờ đứng tại chỗ, khẽ mím môi dưới.

Chiếc khuyên tai kim cương lóe lên chói mắt, càng làm nổi bật vẻ mặt âm u không rõ của anh ta.

Lý Nghị nâng bàn tay với những khớp xương rõ ràng lên, đặt nó lên ngực, lòng bàn tay vừa chạm tới, hàng mi cụp xuống của anh ta đã có thể thấy rõ lồng ngực đang phập phồng theo từng nhịp tim.

Lúc nãy khi Kiều Thất ngã về phía anh ta, khuôn mặt trắng mềm xinh đẹp của đối phương vừa vặn đụng vào nơi này.

Bởi vì vừa đúng lúc ngực bị đụng phải, cho nên tim anh ta mới có phản ứng sinh lý mà đập loạn xạ như vậy vào lúc này sao?

Lý Nghị không thể xác định được nguyên nhân, anh ta chỉ biết tim đang đập nhanh hơn là sự thật. Và cùng với tiếng tim "thình thịch" nặng nề hữu lực vang lên bên tai, tốc độ máu chảy trong cơ thể anh ta dường như cũng nhanh hơn, kéo theo đó là cảm giác của anh ta với thế giới bên ngoài cũng trở nên nhạy bén hơn.

Anh ta dường như lại ngửi thấy được mùi hương ngọt ngào trên người Kiều Thất.

Khác với cảm giác lúc vừa va vào nhau, nồng đậm đến mức anh ta muốn bỏ qua cũng không được, khiến anh ta buộc phải rơi vào trạng thái hoảng hốt.

Lúc này, mùi hương ấy đã trở nên rất nhạt, thoắt có thoắt không, nhưng lại khiến tim anh ta như có mèo cào, ngứa ngáy vô cùng.

Trong đầu Lý Nghị gần như không thể kiểm soát mà liên tục hiện lên hình ảnh vừa rồi.

Sau khi bất ngờ bị ngã xuống đất, Lý Nghị theo bản năng nhìn Kiều Thất, cả quá trình anh ta không hề cảm thấy đau, nhưng Kiều Thất, người rõ ràng mỏng manh hơn nhiều, dường như lại khác. Thiếu niên xinh đẹp sau khi đụng vào ngực anh ta, nước mắt sinh lý đã bất giác tuôn ra, phủ lên đôi mắt vốn đã xinh đẹp của cậu một lớp ánh sáng long lanh.

Đối phương căn bản không biết đôi mắt ấy của mình đẹp đến nhường nào, ánh đèn chiếu xuống lấp lánh trong mắt cậu, còn bắt mắt hơn tất cả những viên đá quý mà Lý Nghị từng thấy.

Lý Nghị trực tiếp ngẩn người, đầu óc trống rỗng trong khoảnh khắc, anh ta cũng không biết, rốt cuộc là mình tự đứng dậy, hay là được người khác đỡ dậy.

Sau đó, anh ta liền như bị đóng băng, cứ ngây người đứng ở đây.

Cho đến khi…

"Kiều Thất, cậu còn nhớ bạn trai của mình là ai không?"

Câu hỏi mang theo chút kiềm chế của Hứa Ngạn Hoài vang lên.

Lý Nghị gần như theo bản năng mà nheo mắt lại, anh ta không bỏ qua cảm giác vi diệu nảy sinh trong lòng vào khoảnh khắc đó, sau khi đưa mắt nhìn về phía Kiều Thất lần nữa, Lý Nghị không kiểm soát được mà nhíu mày.

Kiều Thất đã sớm được đỡ về sofa, trong khoảnh khắc Lý Nghị chưa kịp phản ứng, bên cạnh Kiều Thất đã vây đầy người.

Hứa Ngạn Hoài vì vừa kiểm tra cơ thể cho Kiều Thất nên đang ngồi xổm trước mặt cậu, Nghiêm Ca và Trần Úc vội vàng chạy tới, mỗi người ngồi một bên trái phải của Kiều Thất.

Ba người đều rất cao, đặc biệt là so với Kiều Thất, Lý Nghị xuyên qua bức tường người, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ một chút màu trắng như tuyết.

Khóe miệng Lý Nghị hạ xuống trong chốc lát.

Cơ thể ngồi trên sofa, lún xuống một chút, chiếc sofa mềm mại vốn có thể mang lại cảm giác thoải mái, nhưng Kiều Thất lại toàn thân không được tự nhiên.

Đầu óc cậu vẫn còn hơi ngơ ngác, không hiểu tại sao sau khi mình giả vờ mất trí nhớ, Hứa Ngạn Hoài lại đột nhiên hỏi cậu câu hỏi này.

Đặc biệt là trong tình huống cả hiện trường vì câu nói này mà đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Cảm giác này, cứ như thể mọi người đều rất chú ý và quan tâm đến câu trả lời của cậu.

Là vì muốn nhân cơ hội này để xác nhận mức độ mất trí nhớ của cậu sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!