Cả ngày đều trôi qua trong việc thu thập manh mối, nhưng lại chẳng được thêm thông tin gì hữu dụng, cuộc thảo luận sau bữa tối cũng vì thế mà trở nên chẳng có sức thuyết phục.
Lúc họ trở về phòng thì trời đã khuya, Kiều Thất chỉ kịp rửa mặt qua loa.
Làn da vừa được hơi nóng làm cho ửng hồng, Kiều Thất đã bị cái lạnh lẽo từ ngoài cửa ùa vào làm cho rùng mình một cái, cậu vội vàng cởi giày, chui vào trong chăn, đợi đến khi được bao bọc kín kẽ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cửa của biệt thự có thể ngăn cách quá nhiều thông tin, Hứa Ngạn Hoài đề nghị mọi người không cần đóng cửa phòng nữa, nên lúc này cửa phòng của Kiều Thất chỉ đang khép hờ.
Đầu Kiều Thất vẫn còn hơi choáng váng, cảm giác xấu hổ lúc sờ mặt Trần Úc buổi chiều đến giờ vẫn chưa tan đi hết.
Kiều Thất có chút giận cá chém thớt mà đổ lỗi cho Trần Úc trong lòng.
Đều tại Trần Úc cả, cậu sờ xong liền muốn coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khổ nỗi từ lúc đó trở đi, Trần Úc lại bắt đầu có những biểu hiện rất kỳ quặc, không chỉ hễ tí là luống cuống tay chân, mà lúc người khác gọi anh ta cũng ngẩn ngơ không đáp lại, khác thường đến mức Kiều Thất muốn làm lơ cũng không được.
Sau khi phát hiện Trần Úc cũng không giống với người đó, Kiều Thất vốn định liều một phen thử những người khác. Nhưng mỗi lần cậu định tiếp xúc với ai đó, Trần Úc lại bắt đầu nổi điên, khiến cho Kiều Thất, người luôn bị buộc chung với Trần Úc, căn bản không có cơ hội.
Đặc biệt là lúc vừa mới giải tán về phòng, Kiều Thất đứng ở cửa đã bị Nghiêm Ca ép hỏi hôm nay cậu và Trần Úc đã làm những gì.
Kiều Thất, người mà ngón chân cứ co quắp lại, chẳng còn nhớ rõ mình đã lấp l**m cho qua chuyện như thế nào, chỉ nhớ rằng cậu không muốn trải qua cảm giác đó thêm một lần nào nữa.
Nghĩ đến việc Nghiêm Ca là "bạn trai" của mình, Kiều Thất lại thấy hơi đau đầu.
Kiều Thất muốn thoát khỏi sự xấu hổ này, bỗng nhớ tới một câu Trần Úc đã nói.
[Hệ thống, cậu nói xem tôi đề nghị chia tay với Nghiêm Ca được không?] Như vậy thì lúc cậu tìm kiếm bạn trai thật sự, chắc sẽ dễ dàng hơn một chút.
Phía hệ thống rõ ràng đã khựng lại một nhịp.
Ngay lúc Kiều Thất nghĩ rằng nó sẽ không trả lời, giọng điện tử của hệ thống mới vang lên: [Tốt nhất là không nên.]
Kiều Thất rất biết nghe lời, tuy có hơi ủ rũ nhưng vẫn ngoan ngoãn vâng dạ.
Hệ thống thấy dáng vẻ này của cậu, không nhịn được mà nói một câu an ủi: [Nghĩ thêm cách khác đi.]
Nhân lúc còn chưa bị cưỡng chế ngủ say, Kiều Thất vươn tay sờ tấm thư mời bên cạnh.
Thật ra nên viết tên lên đó, nếu không viết mà để ngẫu nhiên, thì sẽ chỉ khiến hung thủ trừ khử hết người tốt từng người một, chỉ có viết tên, mới có khả năng chọn trúng hung thủ. Chỉ là hiện tại không có đủ manh mối, mà làm như vậy, chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ của mọi người càng thêm tồi tệ.
Nghĩ đến việc hôm nay Trần Úc đã chỉ rõ sự nghi ngờ với Hứa Ngạn Hoài, Kiều Thất chần chừ một lúc rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Khác với đêm đầu tiên, cả đêm nay Kiều Thất ngủ không hề hay biết gì, lúc cậu lơ mơ tỉnh lại, có chút mờ mịt mà sờ lên cái cổ đau nhức như bị sái của mình.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, Kiều Thất còn chưa kịp khoác áo khoác, đã bước những bước chậm chạp với cái đầu hỗn độn ra khỏi phòng.
Những người khác vì đã biết chuyện gì sẽ xảy ra, nên hành động nhanh nhẹn hơn hôm qua, lúc Kiều Thất mò mẫm đi ra, cậu đã biết được đáp án từ cuộc đối thoại nặng nề của những người xung quanh.
Người chết là cô gái ăn mặc trung tính.
Kiều Thất không chắc hôm qua mình có ngửi thấy mùi máu tanh không, cậu chỉ cảm thấy hôm nay nó đặc biệt nồng, nồng đến mức cậu như bị thiếu oxy, đầu óc hoàn toàn không hoạt động nổi, cậu gần như bị dẫn đi trong trạng thái mơ màng vào phòng của người chết.
Trong cơn hoảng hốt, Kiều Thất chỉ nhớ được vài thông tin mấu chốt.
Người chết hôm nay cũng bị trói hai cổ tay bằng dây thừng, nhưng không phải bị bóp cổ chết, mà là bị mảnh vỡ thủy tinh cắt đứt động mạch chủ, chết vì mất máu quá nhiều.
Mảnh vỡ thủy tinh dính máu vứt ngay cạnh thi thể. Hạn chế của hung thủ dường như đã ít đi, hắn không còn cố tình để lại manh mối, mà chênh lệch vũ lực giữa người chết và hắn quá lớn, cũng không có cơ hội để lại bất cứ thứ gì.
Thi thể vẫn đè lên tấm thư mời, con số trên đó là 7.
Kiều Thất đi theo mọi người, ngồi xuống sofa ở tầng một mà mặt vẫn còn trắng bệch. Trước mắt là một mảng tối đen, bên tai là những cuộc nói chuyện đầy nôn nóng dù đã cố kiềm chế, mặc dù hôm qua đã trải qua một lần, Kiều Thất vẫn không có cách nào nhanh chóng thoát khỏi áp lực và nỗi hoảng sợ từ cái chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!