Chương 15: Thư mời 15

Thái độ đột nhiên xuống nước của Trần Úc quả thật đã làm Kiều Thất ngẩn người, Trần Úc vốn không giống kiểu người sẽ chủ động nhận thua.

Chỉ là đôi khi con người ta lại dễ dàng bị sự đối đãi dịu dàng bất ngờ làm cho buông xuống mọi phòng bị.

"Ai bảo cậu cứ hung dữ với tôi làm gì." Giọng Kiều Thất đáp lại có hơi buồn bực.

Thật ra không chỉ vì chuyện đó, mà là cậu cảm thấy có chút tủi thân.

Kiều Thất thực ra hiểu rất rõ, thái độ của Trần Úc với cậu không tốt ngay từ đầu chắc chắn là có nguyên do. Cậu đã thay thế thân xác này, nên khả năng cao là giữa nguyên chủ và Trần Úc đã có khúc mắc gì đó.

Kiều Thất đã thay thế nguyên chủ, việc phải gánh chịu những chuyện này cũng là điều hết sức bình thường.

Nhưng Kiều Thất vẫn cảm thấy ấm ức.

Cậu đâu phải là nguyên chủ thật sự, tại sao lại phải gánh lấy những ác ý không thuộc về mình.

Cũng đâu phải cậu muốn bước vào trò chơi này, tiến vào cái phó bản này.

Cậu cũng bị ném vào đây một cách đột ngột, rồi khó hiểu sao lại trở thành người thay thế nguyên chủ.

Hoàn cảnh không rõ, con người xa lạ, mối quan hệ nhân vật mờ mịt, trạng thái mù lòa, lại còn bị ép phải ở lại rất lâu trong một phó bản kinh dị mà cậu sợ nhất.

Đủ loại cảm xúc tiêu cực chồng chất lên nhau, khiến Kiều Thất cảm thấy tủi thân tột độ khi bị Trần Úc đối xử bằng thái độ chán ghét.

"Tôi hung dữ với cậu chỗ nào?"

Trần Úc càng thêm hoảng hốt, gần như trả lời theo bản năng.

Chỉ là lời vừa thốt ra, trong mắt Trần Úc đã ánh lên vẻ hối hận. Đặc biệt là khi thấy Kiều Thất trước mặt đã hơi cúi gằm đầu xuống, anh ta không nhịn được mà thầm mắng mình trong lòng.

Sao cái miệng mình lại hại cái thân thế chứ?

Ít nhất thì…

Ít nhất thì cũng không thể vạ miệng với Kiều Thất được.

Với người khác thì sao cũng được, nhưng với một người mỏng manh như Kiều Thất thì chắc chắn phải đối xử khác đi một chút.

Trần Úc cảm thấy tay mình cũng run lên, giọng nói ngay giây sau đã hoảng loạn vô cùng, đến mức mà người quen của anh ta chắc chắn sẽ phải kinh ngạc đến rớt cả cằm: "Tôi sai rồi, sau này tôi không bao giờ hung dữ với cậu nữa, cậu tha thứ cho tôi được không?"

Kiều Thất không để tâm đến câu thứ hai của anh ta.

Cùng với những suy nghĩ vừa rồi, bao nhiêu ấm ức từ lúc vào trò chơi đều tuôn trào ra hết, đầu Kiều Thất cúi càng thấp hơn, đến mặt cũng không cho Trần Úc nhìn. "Cậu chỗ nào mà không hung dữ với tôi, ngày nào cậu cũng gọi tôi là "này, này, này"."

Nếu như cũng gọi người khác như vậy thì thôi, nhưng đằng này khi đối mặt với người khác, Trần Úc lại có thể gọi tên họ.

Phía Trần Úc rõ ràng lại khựng một chút.

Hồi lâu sau, giọng nói hoảng loạn xen lẫn chút kỳ quặc của anh ta mới vang lên: "Vậy cậu muốn tôi… dùng cách xưng hô cũ để gọi cậu sao? Nhưng mà, nhưng mà cách gọi đó bây giờ không tiện để gọi lắm."

Lúc này Kiều Thất vẫn chưa hiểu ý thật sự của Trần Úc, chìm trong cảm giác tủi thân, cậu theo bản năng muốn phản bác lại cái gã đáng ghét Trần Úc này: "Sao lại không tiện, tôi thấy rất tiện là đằng khác."

Bên kia Trần Úc lại không có động tĩnh gì, Kiều Thất không hiểu sao lại càng tủi thân hơn. Điều này khiến cho chút xấu hổ và ngượng ngùng vốn le lói nảy sinh vì thái độ mềm mỏng của Trần Úc ban nãy tan biến sạch sẽ.

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đều nhăn lại vì ấm ức.

Kiều Thất càng cảm thấy việc mình tỏ thái độ với Trần Úc là một hành động đúng đắn.

Cậu, người đang bắt đầu cảm thấy mình có lý, sau khi nghe câu nói tiếp theo của Trần Úc, đầu óc bỗng chốc trống rỗng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!