Chương 14: Thư mời 14

Hứa Ngạn Hoài khựng lại ngay cánh cửa phòng vừa được đẩy ra, cả đội ngũ phía sau cũng dừng bước theo hắn.

Hành lang một lần nữa chìm vào tĩnh lặng, Kiều Thất thậm chí còn nghe được tiếng tim mình đập dồn dập. Vầng trán lại bắt đầu rịn mồ hôi, cậu căng thẳng đến mức cơ thể cũng cứng đờ.

Cậu thấp thỏm nghĩ, lẽ nào hung thủ tối qua cố tình vào phòng trêu chọc mình, thực chất là để giở trò gì đó, nhằm khiến mọi nghi ngờ đổ dồn về phía cậu?

Hứa Ngạn Hoài chỉ dừng lại một thoáng, nhưng Kiều Thất lại cảm thấy trái tim mình sắp nhảy khỏi lồng ngực. Nghĩ đến hành động ác ý của hung thủ đêm qua, cậu càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Cậu đã tự hỏi rồi mà, sao hung thủ có thể vô duyên vô cớ vào phòng cậu được chứ, chẳng lẽ chỉ đơn thuần muốn dọa cậu một chút thôi sao?

Thì ra hung thủ muốn hãm hại cậu.

Đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để thú nhận, Kiều Thất lo lắng không biết lát nữa nên giải thích thế nào, đôi môi cậu mím chặt đến trắng bệch.

Vì vậy, khi giọng nói có chút kỳ lạ của Hứa Ngạn Hoài vang lên, đầu óc Kiều Thất vẫn còn hơi trống rỗng.

Người đàn ông dường như cũng cảm thấy lời mình sắp nói ra có phần kỳ quặc, giọng nói vốn điềm tĩnh thường ngày hiếm khi có sự dao động, "Thơm thật."

Cái, cái gì?

Thoáng chốc, Kiều Thất không hiểu ý của Hứa Ngạn Hoài.

Cậu ngơ ngác hồi tưởng lại những lời Hứa Ngạn Hoài đã nói trước đó, mới nhận ra hắn đang nói phòng của cậu rất thơm.

"Có sao?" Lý Nghị, người đứng sau Hứa Ngạn Hoài và Nghiêm Ca, nhướng mày. Anh ta thúc giục hai người mau vào trong. Khi cả đội tiến lên, và Lý Nghị thành công bước vào phòng Kiều Thất, anh ta cũng sững người, "Đúng là có hơi thơm."

Giọng anh ta cũng có chút kỳ lạ.

Lý Nghị dường như rất thích mùi hương này, lại như muốn phân biệt rõ hơn, khiến Kiều Thất đang đứng cứng đờ phía sau cũng nghe thấy tiếng anh ta hít một hơi thật sâu.

"Kiều Thất, cậu mang cả nước hoa vào đây à?" Lý Nghị hỏi Kiều Thất, người vừa được Trần Úc kéo vào trong một cách hốt hoảng, "Tôi chưa từng ngửi thấy mùi hương nào thế này. Cậu dùng nhãn hiệu gì vậy, tôi thích lắm, nếu ra ngoài được tôi cũng phải mua một ít."

Vành tai Kiều Thất đỏ bừng, đầu óc cậu vẫn còn trống rỗng.

"Không, không có nước hoa." Kiều Thất vừa theo bản năng trả lời bằng một giọng yếu ớt, vừa vô thức cuộn các ngón chân lại vì xấu hổ.

Ngay khi cậu vừa dứt lời, sắc mặt Hứa Ngạn Hoài hơi thay đổi.

Hắn rõ ràng cảm thấy, nếu mùi hương này không phải của Kiều Thất, thì việc nó xuất hiện lúc này có chút kỳ lạ, có thể là để che giấu điều gì đó.

Hứa Ngạn Hoài cau mày, cũng bắt đầu cẩn thận ngửi mùi hương, cố gắng tìm ra nguồn gốc của nó.

Đôi giày thể thao bước qua tấm thảm màu đỏ sẫm, Hứa Ngạn Hoài với vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía phòng vệ sinh.

Cửa phòng vệ sinh không đóng, chỉ khép hờ, để lộ một khe nhỏ. Lớp kính trên cửa là loại kính mờ, chỉ có thể phản chiếu lờ mờ khung cảnh bên ngoài chứ không thể nhìn xuyên qua.

Hứa Ngạn Hoài giơ tay, cơ bắp hơi căng lên, trong tư thế sẵn sàng dùng sức bất cứ lúc nào.

Hắn hành động quá nhanh, khiến Kiều Thất, người vừa lờ mờ nhận ra Hứa Ngạn Hoài đã hiểu lầm, đầu óc choáng váng.

Nghe tiếng cửa kẽo kẹt, Kiều Thất vội vàng nén sự ngượng ngùng, căng da đầu giải thích thêm, "Là, là mùi hương trên người tôi."

Dù Kiều Thất đã cố gắng giữ cho giọng nói bình thường, nhưng sự xấu hổ bên trong không thể nào che giấu.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí căng thẳng lại trở nên tĩnh lặng.

Tay Hứa Ngạn Hoài đang đặt trên cửa dừng lại. Khi Kiều Thất nói, hắn vẫn đang trong tư thế ngửi, và sau lời giải thích của cậu, Hứa Ngạn Hoài không những không dừng lại mà còn khựng người một lúc, rồi bất giác khụt khịt mũi lần nữa.

Nghĩ đến cảnh bao nhiêu người vừa rồi nghiêm túc ngửi mùi hương trên cơ thể mình, Kiều Thất chỉ muốn gào khóc với hệ thống trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!