Chương 5: (Vô Đề)

Dịch giả: Hương Ly

Ban ngày của mùa hè luôn rất dài, 7 giờ tối, ông mặt trời vẫn còn lưu luyến chút ánh sáng cuối cùng xuống mặt đất, sự nóng bức oi ả của một ngày đang nguội dần.

Bên cạnh một con sông ở phía tây thành phố, lúc này đây mấy người già đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ để hóng gió và trò chuyện. Ở phía trước, một đôi vợ chồng trẻ đang dắt một con chó cảnh Poodle, chậm rãi dạo bước. Cạnh đó có một đứa bé gái nhỏ chừng 4, 5 tuổi, vừa nhìn thấy chó con, định chạy đến để chơi đùa, bị mẹ cô bé nghiêm khắc ngăn lại. Hướng tiếp lên trên, bên cạnh trạm xe bus có một đôi sinh viên hình như đang hờn giận nhau, tiết tấu cuộc sống của cả thành phố này dường như chậm lại khi màn đêm buông xuống.

Lạc Vấn khoác túi xách, cúi đầu bước chậm rãi theo tiết tấu cố định của ông về phía trước, những người dạo bộ đi lướt qua, ông không hề ngẩng đầu lên nhìn. Một cô gái trẻ mặc váy siêu ngắn, lộ ra đôi chân dài tuyệt đẹp đang nói cười trò chuyện bên cạnh, ông cũng coi như không nhìn thấy, như thể tất cả những sự việc này đều không tạo nên chút gợn sóng trong tâm trạng của ông.

Gần đó có một tiểu khu dân cư tái định cư, cũng chính là thôn Thành Trung mà mọi người vẫn thường nói. Giá thuê phòng ở đây khá rẻ, phàm những bạn trẻ mới đi làm thường chọn lựa thuê không ở đây.

Bên ngoài tiểu khu có một dãy các cửa hàng men theo mặt đường bán đồ ăn và hoa quả.

Vẫn như thường lệ, Lạc Vấn bước vào quán ăn có tên "Mì Trùng Khánh" rồi ngồi xuống, gọi một bát mì Tứ Xuyên.

Chủ quán là hai anh em người Trùng Khánh đến đây làm ăn. Người anh trai tên Chu Phúc Lai, dáng người nhỏ thó, còn bị thọt, thường khá kiệm lời, chỉ phụ trách làm mì. Cô em gái tên Chu Tuệ Như, người giống như tên, là một cô gái thông minh nhanh nhẹn, hoạt bát vui vẻ, chào mời tiếp đón thực khách, đi giao hàng, làm các công việc vặt trong quán.

Trong thời gian chờ đợi mì đưa lên, Lạc Vấn lôi ví từ trong túi ra, giở ra xem, trong đó kẹp một bức ảnh ba người trong một gia đình. Người đàn ông trong bức ảnh là Lạc Vấn, nhưng trông trẻ hơn nhiều so với Lạc Vấn bây giờ, người vợ không quá xinh đẹp mà ông vô cùng yêu thương, giữa hai người bọn họ còn có một bé gái 4 tuổi đang xị mặt, hình như cô bé không thích chụp ảnh chút nào.

Nhìn nét mặt kì quặc của cô con gái, Lạc Vấn không kìm được mỉm cười, nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại nét mặt u uất khó có thể nắm bắt được.

Ông cất ví lại vào túi, khẽ mím môi ngước mắt lên nhìn bầu trời.

Tính ra họ đã mất tích hơn tám năm rồi, bây giờ liệu có còn sống hay không?

Nếu như cô con gái vẫn còn sống, lúc này chắc cũng đã học lớp 6 rồi.

Để tìm kiếm vợ và con gái, suốt tám năm nay, ông vẫn luôn vất vả khổ sở tìm kiếm từng chút manh mối, phân tích từng chút dấu vết. Ông đã từ bỏ công việc và sự nghiệp, từ bỏ chức vụ Trưởng ban Kĩ thuật hình sự ở Sở Công an thành phố Ninh, từ bỏ cả chức vụ chủ quản hai phòng ban Pháp y và Giám định vật chứng, từ bỏ cả danh hiệu Chuyên gia Trinh sát hình sự Sở Công an tỉnh, chỉ để tìm đáp án đó mà thôi.

Lần theo những manh mối vụn vặt trong việc vợ và con gái bị mất tích, từ thành phố Ninh, ông điều tra theo đến tận thành phố Hàng. Ông ở lại thành phố hàng ba năm liền, ông không biết những ngày tháng thế này còn phải trải qua bao lâu nữa. Dù thế nào, cho dù chỉ còn một phần vạn hi vọng, ông cũng cần phải điều tra đến cùng.

Nhưng nếu như không có hi vọng thì sao đây? Ông thoáng mỉm cười đau khổ, đầy bất lực.

Lúc này đây, phía sau ông vang lên giọng nói: "Anh ơi, em nhặt được một con chó nhỏ."

Chu Tuệ Như thần sắc hoảng hốt ôm chú chó nhỏ màu vàng, người dính đầy máu, chạy và trong quán. Ánh mắt chú chó nhỏ này tràn ngập nỗi sợ hãi, cả cơ thể run bần bật.

Chu Phúc Lai đứng ở trong bếp nhìn ra ngoài, càu nhàu: "Bẩn chết đi được, em ôm con chó này về đây làm gì chứ, mau ném nó đi."

"Không được đâu!" Chu Tuệ Như dường như đã đoán được anh trai cô chắc chắn sẽ nói như vậy, bèn nói: "Là mấy tên lưu manh đó dùng sợi dây thép quấn lấy con chó nhỏ này kéo lê nó, con chó suýt chút nữa đã bị bọn chúng hình hạ cho đến chết."

"Tên lưu manh nào? Em đừng có mà gây chuyện đấy." Chu Phúc Lai nhìn cô em gái với vẻ lo lắng.

"Thì là hai đứa ở trong khu dân cư này, bọn chúng xấu xa quá đi!"

"Hai đứa đó à?" Chu Phúc Lai chau mày nói, "Em sao lại đi gây chuyện với chúng nó chứ."

Chu Tuệ Như giải thích với vẻ hơi bực bội: "Không phải là em gây chuyện với chúng nó, mà là chúng nó muốn giày vò con chó nhỏ này đến chết, rất nhiều người đều không chịu nổi nữa!"

Đúng lúc này, Quách Vũ cũng bước vào trong quán gọi một bát mì, cậu nghe thấy hai anh em chủ quán đang tranh cãi, lén ngước mắt nhìn Chu Tuệ Như nhưng không nói gì.

Chu Phúc Lai bê một bát mì từ trong bếp ra cho Lạc Vấn, tiếp đó lại quay sang nhìn chú chó nhỏ, chau mày nói vẻ kiên quyết: "Em mau ném con chó này đi, sau này đừng có gây chuyện với mấy người đó!"

Chu Tuệ Như nói vẻ bất mãn: "Em đâu có đi gây sự với bọn họ chứ! Hơn nữa, em cũng có định nuôi con chó này mãi đâu, nhưng đã nhìn thấy thì cũng không thể nào thấy chết mà không cứu được! Bây giờ con chó nhỏ đã thành ra thế này rồi, ném nó đi chắc chắn nó sẽ chết, đợi nuôi nó lớn hơn chút nữa rồi đem tặng cho ai vậy."

"Người khác sao không ôm về nhà, chỉ có em là nhiều chuyện!"

"Dù sao thì cũng phải có người lo việc này chứ."

"Em lo không nổi đâu!" Chu Phúc Lai bực bội quay trở vào bếp, tiếp tục nấu mì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!