Chương 42: (Vô Đề)

Dịch giả: Hương Ly

"Đội trưởng Lâm, chào anh!"

Có mấy tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Kỳ ngẩng đầu lên, ở cửa xuất hiện một người đàn ông trung niên tầm bốn năm mươi tuổi, đeo một cặp kính rất tinh tế, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt người đó một lúc, tiếp đến trên mặt tràn ngập sự kinh ngạc.

Anh nhớ rất rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy người này, câu nói đầu tiên của đối phương là: "Tôi biết, các anh đều không ai tình nguyện đi học. Trong những người cảnh sát làm công tác trinh sát hình sự thực tế, phần lớn mọi người đều cho rằng logic học tội phạm cũng giống như tâm lí học tội phạm và hành vi học tội phạm đều là công việc kiểu nói vuốt đuôi.

Việc phân tích nguyên nhân phạm tội sau khi một việc đã xảy ra thì nói hay lắm, nhưng trong quá trình điều tra vụ án thì lại chẳng có tác dụng gì, các anh đều nghĩ như vậy phải không? Đương nhiên, sau khi vụ án xảy ra, các anh rất giỏi việc thu thập chứng cứ ở hiện trường, đi đến thực địa để phỏng vấn, kiểm tra máy quay camera giám sát, hơn nữa dùng các phương pháp cơ bản này để phá được nhiều các vụ án. Logic học tội phạm vốn đều là ngồi ở trong văn phòng để suy nghĩ, các anh đều cảm thấy đây chỉ là nói chuyện binh pháp ở trên giấy mà thôi, đó là bởi vì đối thủ của các anh quá kém, vốn không cần dùng đến logic học tội phạm. Hôm nay, tôi sẽ dùng vụ án cụ thể để chứng minh cho mọi người toán học là cha đẻ của tất cả các môn khoa học khác, tư duy logic là vũ khí sắc bén để đối phó với tội phạm trí tuệ cao.

Đó là việc sáu, bảy năm trước, Lâm Kỳ được đơn vị đề cử làm người lao động tiên tiến, cùng với hơn hai mươi người cảnh sát hình sự khác đi đến trường học bồi dưỡng của Sở Công an tỉnh tiến hành bồi dưỡng kĩ năng nghề nghiệp cho các cảnh sát hình sự cốt cán địa phương, do Sở Công an thành phố đặc biệt bố trí. Anh và những người cảnh sát hình sự khác đã quen làm các công tác điều tra thực tế, trong lòng đúng là coi thường các giáo viên ở trong trường Đại học Công an, chỉ biết bàn chuyện binh pháp trên giấy. Những người cảnh sát hình sự đều rất thích thú học môn học điều tra khám xét hiện trường, nhưng đối với mấy môn tâm lí học, hành vi học thì chẳng chút hào hứng, cảm giác không giúp ích được gì cho công việc thực tế cả, nghỉ môn logic học tội phạm của Nghiêm Lương.

Sau đó Nghiêm Lương giảng giải các vụ án, phần lớn đều là những vụ án thực do ông tích lũy được trong quá trình phá án của mình, sau đó họ cũng đã tìm hiểu được, Nghiêm Lương vốn không giống như những giáo viên khác, ông không phải là giáo viên chuyên nghiệp, ông là do Sở Công an thành phố đặc biệt bố trí giảng dạy một khóa học cho họ. Nghề chính của ông vốn là cảnh sát hình sự, hơn nữa lại còn là Phó chỉ đạo viên của tổng đội trinh sát hình sự Sở Công an tỉnh, cấp bậc rất cao.

Trong giới cảnh sát, ông đã nổi danh từ lâu, vẫn luôn tham gia các vụ án lớn và trọng điểm, còn nhiều lần được đề cử đến Bộ Công an để tham gia trinh sát phá án những vụ án lớn, mới hơn 40 tuổi đã trở thành chuyên gia trinh sát hình sự của công an tỉnh.

Và những vụ án mà ông giảng giải ở trên giảng đường cũng khiến cho những người cảnh sát hình sự trẻ được mở rộng tầm mắt, thông qua suy luận tư duy một cách nghiêm túc cần mật, không những có thể làm giảm thiểu rất nhiều lượng công việc, còn có thể xác định một cách chuẩn xác phương hướng công tác phá án

Nhưng Nghiêm Lương cũng thừa nhận, công việc suy luận logic này của ông chỉ là quá trình, cuối cùng vẫn cần phải được chứng minh bằng những chứng cứ xác thực cụ thể, việc này vẫn phải nhờ vào những người cảnh sát hình sự cấp cơ sở điều tra lấy chứng cứ. Nhưng việc này hoàn toàn không gây trở ngại đến sự sùng bái của các nhân viên cảnh sát hình sự đối với ông.

Cho dù đã cách nhiều năm, Lâm Kỳ vẫn có thể nhận ngay ra Nghiêm Lương.

"Thầy giáo Nghiêm! Sao lại là thầy?" Sự kinh ngạc trên mặt Lâm Kỳ chuyển sang sự kích động, anh đứng bật dậy bước nhanh đến nắm chặt tay Nghiêm Lương. Sau khi hai người hàn huyên một hồi, Nghiêm Lương nói rõ mục đích của chuyến viếng thăm hôm nay: "Hôm nay tôi đến đây vì một vụ án, nhưng... hiện nay tôi đã không còn là cảnh sát nữa rồi."

Về việc năm năm trước, Nghiêm Lương đột ngột từ chức rồi trở về giảng dạy tại trường đại học, Lâm Kỳ cũng có nghe nói. Vị trí Phó chỉ đạo viên của tổng đội Trinh sát hình sự của Sở Công an tỉnh, trên cấp bậc hành chính cũng rất cao, phần lớn cảnh sát có phấn đấu cả đời cũng chỉ là người cảnh sát nhân dân cấp cơ sở bình thường nhất. Ông mới hơn 40 tuổi đã có thể làm lãnh đạo ở trong tổng đội cảnh sát lãnh sự của Sở Công an tỉnh là việc rất hiếm hoi.

Đối với việc ông đột nhiên từ chức, lúc đó có rất nhiều người không thể nào lí giải được, bao gồm cả Lâm Kỳ, chỉ là anh không thể biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

"Là vụ án gì vậy ạ? Thầy nói đi!"

"Vụ án của Triệu Thiết Dân", Nghiêm Lương nói, "Anh Triệu và tôi là bạn cũ lâu năm, hơn nữa vụ án này hình như rất có tính khiêu chiến, khiến tôi rất hứng thú, cho nên..."

"Cho nên thầy giúp phá án." Lâm Kỳ lập tức nói tiếp lời của Nghiêm Lương.

Nghiêm Lương nghĩ một lát, suy nghĩ đến danh dự của Triệu Thiết Dân, với cách nói như vậy có vẻ không được thỏa đáng lắm, ông liền chỉnh sửa: "Không, tôi đã nói rồi tôi không còn là cảnh sát nữa, theo lí tôi không thể tiếp xúc với vụ án, đặc biệt trong giai đoạn trinh sát phá án là thời gian giữ bí mật của cảnh sát. Chỉ là cá nhân tôi rất hiếu kì đối với vụ án có tính khiêu chiến như vậy."

Lâm Kỳ vội nói: "Tôi hiểu rồi, thầy muốn tôi không nói với bất cứ ai việc thấy tham gia vào vụ án đúng không?"

"Ừm...", Nghiêm Lương mỉm cười, "Có thể nói như vậy đi."

Lâm Kỳ thoáng do dự: "Vụ án này là do đội trưởng Triệu phụ trách, không biết về phía anh ấy..."

"Tôi đã xem toàn bộ hồ sơ của sáu vụ án mạng rồi."

Lâm Kỳ đã hoàn toàn yên tâm, nói như vậy, Triệu Thiết Dân đã đưa cho Nghiêm Lương Xem tất cả hồ sơ vụ án rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, Triệu Thiết Dân đã mời Nghiêm Lương đến hỗ trợ. Về phía anh đương nhiên cũng không có gì để giữ bí mật cả, đương nhiên, Nghiêm Lương không còn là cảnh sát nữa, muốn tham gia vào vụ án, sự việc này cũng cần phải lặng lẽ một chút, vì việc này vi phạm vào nguyên tắc phá án của cảnh sát.

Lâm Kỳ hỏi: "Ở chỗ tôi có thể giúp đỡ được gì không?"

"Tôi muốn điều tra lại vụ án mạng của Từ Thiêm Đinh."

"Điều tra việc này ư?" Lâm Kỳ nói, "Vụ án này là cuối cùng bác sĩ pháp y phát hiện ra dấu vân tay của hung thủ lưu lại trên lon bia hoàn toàn trùng khớp với vụ án của đội trưởng Triệu, mới phát hiện ra là cùng một hung thủ gây ra, hơn nữa hiện trường của vụ án này lúc đó đã bị người dân phá hoại rất nghiêm trọng, tôi cảm thấy vụ án này không có cách nào để trở thành điểm đột phá để bắt được tên hung thủ đó.

"Không", Nghiêm Lương lắc đầu, "Nếu như trong một chuỗi án mạng này có thể tìm ra được điểm đột phá thì chắc chắn là ở chỗ cậu."

"Vì sao?" Lâm Kỳ không hiểu.

"Tình hình cụ thể của năm vụ án lúc trước, về cơ bản đều giống nhau, chỉ có sự khác biệt rất nhỏ, Sở Công an tỉnh và sở Công an thành phố đã điều động rất nhiều nhóm người, nhiều lần thành lập tổ chuyên án điều tra suốt ba năm nhưng vẫn không thể tìm ra được dấu vết gì của hung thủ. Tôi không thông minh bằng được nhiều người như vậy, cũng không có bản lĩnh của nhiều người như vậy, mấy nghìn lượt người của tổ chuyên án đều điều tra không ra kết quả, tôi điều tra cũng như vậy thôi.

Chỉ có duy nhất vụ án cuối cùng này, quá trình phạm tội và thủ pháp đều hoàn toàn không giống với những lần trước, như vậy mới có cơ hội."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!