Chương 14: (Vô Đề)

Dịch giả: Hương Ly

Lạc Vấn dừng lại ở phía bãi cỏ giây lát, bước nhanh tới nhìn thấy tên tiểu lưu manh đang nằm dưới đất, toàn thân đầy máu, chân tay vẫn đang co giật, ngẩn người vài giây, quay sang nghiêm giọng nói với đôi bạn trẻ đã hoảng sợ đến ngẩn người:

"Cô cậu đã làm gì thế này?"

Chu Tuệ Như không nói được câu nào, sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt trợn trừng.

Quách Vũ miệng run run, giọng nói run rẩy:

"Mau, mau đưa đến bệnh viện."

Lạc Vấn cúi người xuống nhìn tên tiểu lưu manh, thở dài:

"Đã rách cả tim rồi, không cứu sống được đâu."

"Không cứu sống được?"

Quách Vũ lặp lại câu nói này, mắt nhìn chân tay tên tiểu lưu manh đã dần dần ngừng cử động, không kìm được trào nước mắt.

Lạc Vấn nhìn hai người bọn họ đang cúi đầu khóc thút thít, mím môi nói:

"Cô cậu mau đi báo cảnh sát, tự thú đi."

"Báo cảnh sát tự thú...", Quách Vũ đứng ngẩn người, tiếp đó đứng không vững nữa, ngã xuống,

"Nhưng... nhưng mà gã suồng sã động chạm với cô ấy trước, đây có lẽ được gọi là sự phòng vệ thích đáng chứ? Như vậy... như vậy có phải ngồi tù không? Phải... phải đền bao nhiêu tiền?"

Đầu óc cậu rõ ràng đã vô cùng hoảng loạn, thực sự không biết phải làm như thế nào.

Lạc Vấn chăm chú nhìn cậu:

"Cậu có muốn nghe lời nói thật không?"

Cậu đờ đẫn gật đầu.

"Ta nhìn thấy trên đầu thi thể có vết thương, ở trên người cũng bị đâm ba nhát dao, hơn nữa một nhát đâm xuyên qua cả xương sườn, đâm thẳng vào tim.

Thông thường xương sườn rất cứng chắc, không dễ dàng bị đâm xuyên qua.

Trên đầu nạn nhân bị đập, ở người bị đâm ba nhát, thậm chí bị đâm qua cả xương sườn, liệu có sự phòng vệ chính đáng nào như vậy không?

E rằng, ngay cả việc được coi là ngộ sát cũng không được tính.

"Quách Vũ đau khổ kêu lên:"Nhưng... nhưng sự thực chính là như vậy mà.

Chính là gã thô lỗ với cô ấy trước, như vậy sao lại không được coi là phòng vệ chính đáng chứ?Lạc Vấn lắc đầu:Cảnh sát cần phải nhìn chứng cứ, khi đứng trước những chứng cứ trực tiếp của thi thể, liệu có tin vào khẩu cung đối phương của cậu hay không, thì cũng khó nói lắm.

Việc này!

Việc này khiến Quách Vũ buồn nôn, cậu ngậm chặt miệng lại, cảm giác như cả thế giới chỉ là một mảng tăm tối. Cậu nghĩ đến khoản thu nhập ít ỏi của mình, cậu nghĩ đến bố mẹ đang ở vùng quê nghèo khó của cậu, cậu nghĩ đến đứa em gái tật nguyền vẫn cần người chăm sóc ở nhà của cậu.

Cậu cảm thấy cuộc sống này đột nhiên mất đi toàn bộ sắc màu.

Lạc Vấn nhìn hai người, khẽ thở dài, mím môi lắc đầu.

Đột nhiên đúng lúc này, Quách Vũ mở mắt long sòng sọc nhìn Lạc Vấn nói:

"Người là do tôi giết, tôi nhìn thấy hắn vô lễ với cô ấy, liền chạy đến đập vào đầu hắn, lại đâm hắn mấy nhát dao, không liên quan đến cô ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!